Anh sợ cô bị cảm, nên sau khi ẵm cô ra khỏi phòng tắm, anh đặt cô lên ghế sofa. Rồi lập tức tìm một cái khăn và một bộ đồ khô ráo, giúp cô lau khô người, thay đồ. Sau đó anh lấy máy sấy, cẩn thận giúp cô sấy khô tóc.
Sau khi xác định cô không bị cảm lạnh, Hạ Quý Thần cầm bát canh giải rượu mà nhân viên phục vụ vừa đưa đến, ngồi bên cạnh Quý Ức.
Người uống rượu rất hay bị khát. Cho nên khi anh đút canh giải rượu, cô không những không gạt đi, mà còn uống sạch.
Buông cái chén xuống, Hạ Quý Thần rút khăn giấy giúp Quý Ức chùi miệng.
Anh vừa ném khăn giấy vào thùng rác thì điện thoại di động vang lên.
Anh lôi điện thoại trong túi quần ra, nhìn thoáng qua màn hình. Sau đó nhét trở lại vào túi áo, quay đầu nhìn Quý Ức, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Tôi đưa em trở về phòng ngủ được không?”
Sau khi tắm nước nóng và uống canh giải rượu. Mặc dù Quý Ức chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng so với vừa rồi, cô đã tỉnh táo hơn đôi chút.
Bởi vì uống rượu mà phản ứng của cô có hơi chậm, nghe Hạ Quý Thần nói hết câu, một giây sau cô mới nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Quý Thần thấy cô cuối cùng cũng đã có phản ứng bình thường trở lại, sự yêu chiều trong mắt càng nhiều thêm. Anh đứng lên đỡ cô dậy, thấy cô vẫn không thể tự đi được thì lập tức ẵm lấy cô, đi khỏi phòng mình, bước dọc theo hành lang hơn mười bước, đứng trước cửa phòng cô.
Cửa mở ra, anh không ẵm cô vào, mà thả cô xuống ngay cửa.
Đợi cô đứng vững, Hạ Quý Thần mới thu tay về, hất cằm về phía trong phòng, mở miệng nói: “Vào đi thôi!”
Quý Ức mơ mơ màng màng nhìn Hạ Quý Thần một lúc. Sau đó mới từ từ xoay người, vịn vách tường, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng.
Chẳng biết lúc nào bàn trà và ghế sofa đã được chuyển đến cửa sổ sát đất.Khi cô bước vào phòng khách, cả người chợt khựng lại, nhìn chằm chằm phía trước.
Khoảng hai mươi mét vuông phòng khách, trên mặt đất bày đầy son môi, bắt đầu từ mũi chân cô chạy dọc đến phòng ngủ.
Cảnh tượng đồ sộ như vậy còn kích thích hơn ngàn lần so với việc nhìn thấy từng kệ chứa đồ chất đầy son môi trong cửa hàng.
Dường như Quý Ức đã bị điểm huyệt, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Khoảng một phút sau, cô mới từ từ quay đầu về phía sau.
Hạ Quý Thần vẫn còn đứng ở cửa ra vào, chưa rời đi. Cả người anh tỏa ra hơi thở kiêu ngạo và tao nhã, giống như là một quý công tử bước ra từ trong phim truyền hình.
Khi nhìn thấy ánh mắt của cô, lông mi thật dài khẽ chớp, cả khuôn mặt dường như biết phóng điện, mang theo sự quyến rũ vô cùng: “Vui không?”
Bởi vì rượu mà phản ứng của Quý Ức chậm hơn bình thường rất nhiều, cô bình tĩnh nhìn Hạ Quý Thần, không lên tiếng.
Hạ Quý Thần hơi cúi đầu, dường như nghĩ ngợi cái gì đó, một lát sau, anh lại mở miệng, giọng điệu thờ ơ xen lẫn sự trong trẻo: “Tuy tôi không rõ là tôi đã làm gì sai mà khiến em không vui. Như em từng nói, phụ nữ thích nhất là thứ này. Khi cô ấy tức giận thì hãy tặng son môi, một cây không đủ thì hai cây, hai cây không đủ thì đưa một bộ!”
Nghe Hạ Quý Thần nói xong, Quý Ức từ từ quay đầu nhìn những cây son môi đang phủ kín trên mặt đất.
Trước đó không lâu, sau khi cô cùng anh và tên Mập dùng cơm ở “Lâu Ngoại Lâu” xong, bọn họ trò chuyện về “Em gái Coca”. Lúc đó, cô có nói như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 375: Lần thứ hai của anh và cô (5)
Chương 375: Lần thứ hai của anh và cô (5)