Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại khiến tim Quý Ức run lên, không tự chủ cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt của anh.
Thời gian trôi qua chậm chạp, có lẽ là vài giây sau, giọng của Hạ Quý Thần khẽ vang lên trên đỉnh đầu Quý Ức: “Tiểu Ức...”
Giống như lúc nãy, anh chỉ gọi tên cô, nhưng lần này, anh chỉ ngừng một lúc, lại nói tiếp: “... Chúng ta cần nói chuyện.”
Hạ Quý Thần nói xong, lập tức đưa tay về phía cánh tay đang cầm túi xách của Quý Ức.
Theo bản năng, Quý Ức hơi né ra một chút, nắm chặt túi xách và mấy cái túi giấy trên tay.
Từ đêm hôm qua, khi cô mở máy, anh đã gọi cho cô nhiều lần, cũng gửi rất nhiều tin nhắn nhưng cô vẫn không phản hồi. Cho nên anh đã bảo Trần Bạch liên hệ với một người bạn trong cục cảnh sát, nhờ người đó định vị tín hiệu điện thoại của cô.
Năm giờ sáng ngày hôm nay, Trần Bạch vừa gửi địa điểm cụ thể cho anh.
Anh lập tức chạy đến đây, sợ rằng chậm trễ một chút thì cô sẽ rời khỏi, rồi cứ thế đứng canh ở cửa, chưa từng rời khỏi, ngay cả toilet anh cũng không dám đi.
Hôm nay, bất luận như thế nào, anh nhất định phải gặp được cô, nói rõ mọi chuyện.
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần duỗi tay về phía mấy cái túi xách trên tay Quý Ức gần hơn, trong giọng nói chứa đầy sự kiên định: “Bây giờ, chúng ta cần tìm một chỗ, nói rõ mọi chuyện.”
Nói xong, dường như ý thức được giọng của mình hơi cao, nên anh thoáng khựng lại, rồi nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: “Có được không?”
Quý Ức cụp mắt, không nhìn Hạ Quý Thần, bàn tay đang xách đồ của cô vẫn nắm chặt.
Thật ra cô muốn về nhà trước, ăn một bữa thật ngon, ngủ một giấc, đợi tinh thần tốt lên mới liên hệ với anh Dư Quang và Hạ Quý Thần.
Nhưng cô không ngờ Hạ Quý Thần lại tìm được cô... Dù sớm hay muộn cô cũng phải nói chuyện với anh, đã như vậy, thì thôi... không cần phải chần chờ thêm nữa...
Quý Ức suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Hạ Quý Thần thấy cô gật đầu đồng ý, thì trực tiếp cầm lấy túi xách trên tay cô.
Quý Ức do dự một chút, cuối cùng nới lỏng tay, mặc kệ anh.
Sau khi nhận lấy túi xách từ tay cô, Hạ Quý Thần hơi nghiêng người, nhìn về phía xe của anh đang đỗ trên đường: “Đi thôi.”
Nói dứt lời, anh không giống như cũ, luôn bước đi trước, mà vẫn đứng yên tại chỗ, đợi cô bước qua trước mặt mình, rồi mới cất bước theo sau. Anh luôn giữ khoảng cách nửa mét với cô, cứ thế đi đến cạnh xe.
Hạ Quý Thần mở cửa sau, đặt đồ của Quý Ức lên ghế sau, rồi mới mở cửa ghế lái phụ ra.
Quý Ức khom người, ngồi vào.
Còn chưa ngồi vững, thì mùi thuốc lá nồng nặc xông lên mũi, khiến cho cô bị sặc, suýt nữa ho khan.
Cô cau mày nhìn sang bên cạnh, thấy trong ngăn rác của xe chất đầy hộp thuốc lá cùng với đầu lọc, dài ngắn khác nhau.
Tất cả... Chẳng lẽ là anh đã hút suốt đêm hôm qua sao?
Khi Quý Ức còn đang ngẩn người, Hạ Quý Thần đã kéo cửa ghế lái ra, ngồi vào xe.
Cô vội cụp mắt, cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình.
Hạ Quý Thần khởi động xe, đi được một đoạn, anh mới mở miệng nói: “Đi Khách sạn Bốn Mùa được không?”
Quý Ức gật đầu, khẽ “Ừm!” một tiếng.
Hạ Quý Thần không nói gì thêm, trong xe bỗng dưng rơi vào yên lặng, mùi thuốc lá nồng nặc vờn quanh, Quý Ức có cảm giác không khí càng lúc càng nặng nề.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 409: Quý ức, chúng ta cần nói chuyện (9)
Chương 409: Quý ức, chúng ta cần nói chuyện (9)