Hạ Quý Thần không nói gì, chỉ nâng chung trà của mình lên, nhấp một ngụm, sau đó cụp mắt, nhìn chằm chằm nước trà màu đỏ trong chung giây lát, rồi mới đặt chung trà xuống, ngẩng đầu nhìn Quý Ức, mở lời: “Quý Ức.”
Nghe anh gọi, Quý Ức ngước mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Người đàn ông trước mắt vừa tắm rửa xong, mặt mày sạch sẽ, vài sợi tóc mềm mại rũ xuống ôm lấy gương mặt tinh xảo, đẹp như bước ra từ trong tranh.
Quý Ức ngẩn người một lúc, mới nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Hạ Quý Thần cũng không vội nói tiếp, dường như anh đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, khoảng mười giây sau, anh mới bắt đầu mở miệng: “Chuyện xảy ra đêm đó ở Thượng Hải, là do tôi không đúng...”
Quý Ức biết rõ Hạ Quý Thần tìm cô là để nói về chuyện xảy ra đêm đó, chỉ là cô không ngờ, anh không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp vào thẳng chủ đề chính. Đầu ngón tay cô khẽ run, biết anh còn chưa nói hết, nên cô không lên tiếng.
“Thực xin lỗi.” Hạ Quý Thần lại nói.
Lúc ở trên máy bay, Quý Ức đã nhớ ra tất cả những chuyện xảy ra.
Một người đàn ông bình thường, đứng trước sự trêu chọc quá đáng của phụ nữ như vậy, sợ rằng đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cho nên, có sai... cũng không phải là anh sai...
Quý Ức cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Chuyện đêm đó... cũng không phải hoàn toàn do anh, vấn đề là do tôi.”
Hạ Quý Thần: “Tôi cũng có sai.”
Chuyện đã xảy ra, bây giờ ai đúng ai sai, đã không còn quan trọng nữa. Quý Ức không tiếp tục tranh cãi với Hạ Quý Thần về vấn đề này, cô lựa chọn im lặng.
Không gian yên tĩnh bất chợt bao trùm hai người.
Hạ Quý Thần ngồi bất động, ngẫm đi ngẫm lại những lời kế tiếp mà anh muốn nói.
Quý Ức ngồi đối diện anh, cô chăm chú nhìn vào chung trà đang nghi ngút khói, một lần nữa suy nghĩ về quyết định của mình đêm qua.
Ước chừng hai phút sau, sau khi đã suy nghĩ thật kỹ, Quý Ức ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Quý Thần, cô vừa định nói thì anh đã lên tiếng trước: “Quý Ức, chuyện đêm đó, tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.”
Quý Ức sửng sốt.
Cô biết anh từng thích một cô gái, mặc dù không biết tên cô ấy, nhưng cô biết anh gọi cô ấy là “Em gái Cola.”
Anh thật sự rất thích “Em gái Cola”. Lúc trước, ở Tây Hồ, khi anh và cô đi dạo cùng nhau, cô đã sớm nhận ra điều đó.
Bốn năm trước, anh và cô đã từng xảy ra quan hệ, sau đó, anh dùng những lời khó nghe làm tổn thương cô, cô không biết vì sao. Nhưng sau này, khi biết anh có người trong lòng, cô cũng dần dần nghĩ thông, thái độ của anh như vậy, có lẽ là vì “Em gái Cola.”
Cho nên, bốn năm sau, chuyện cũ lặp lại, cô thật sự không dám tin anh sẽ nói với cô, anh bằng lòng chịu trách nhiệm.
Hạ Quý Thần nhìn cô gái trước mặt mãi vẫn không có phản ứng, anh cho rằng cô không nghe rõ lời anh nói, nên mở miệng, lặp lại một lần nữa: “Tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.”
Nói xong, anh lại chăm chú nhìn về phía cô, ánh mắt vô cùng chân thành: “Nếu như em bằng lòng... Tiểu Ức, tôi sẽ chịu trách nhiệm những chuyện xảy ra giữa hai chúng ta.”
Chịu trách nhiệm... Hai lần liên tục nghe thấy mấy chữ “Chịu trách nhiệm” này, đầu ngón tay Quý Ức bất chợt run lên, cô cũng phục hồi lại tinh thần.
Anh nói là sẽ chịu trách nhiệm... Anh muốn chịu trách nhiệm với cô... Đối với một người đàn ông có trách nhiệm mà nói, khi anh ta để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì những lời này chỉ đơn giản là sự tôn trọng dành cho phụ nữ. Nhưng Quý Ức không hiểu vì sao khi nghe thấy anh nói như vậy, tim cô bỗng lỗi mất một nhịp.
Hạ Quý Thần đợi thật lâu, nhưng cô gái đối diện vẫn không có phản ứng, anh lại lần nữa lên tiếng: “Quý Ức?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 411: Hóa ra là động lòng (1)
Chương 411: Hóa ra là động lòng (1)