Tài xế nhanh chóng cất điện thoại, mở cửa bước xuống xe.
Anh ta vòng qua đầu xe, vội chạy đến mở cửa cho Quý Ức, tài xế lập tức nhìn thấy trên người cô dính đầy bùn đất, trên cánh tay và đùi có vài vết thương, bàn chân trần cũng có không ít vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Tài xế sững người, qua một lát sau, anh ta mới quan tâm hỏi: “Quý tiểu thư, cô sao vậy? Để tôi liên hệ với Hạ...”
Hai chữ “tiên sinh” phía sau còn chưa kịp nói ra, Quý Ức đã mở miệng cắt ngang lời anh ta: “Không cần, đưa tôi về nhà!”
Giọng của cô rất gấp, dọa tài xế nhảy dựng lên.
Quý Ức ý thức được tâm trạng của mình vô cùng kích động, cô thoáng nhẹ giọng, nói lại lần nữa: “Không cần liên lạc với anh ấy, làm ơn đưa tôi về nhà, cám ơn!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Quý Ức, tài xế cũng hiểu được có thể là cô và Hạ tiên sinh đã cãi nhau, nên anh ta cũng không hỏi tiếp, chỉ đáp một tiếng “Vâng” rồi giúp Quý Ức mở cửa xe.
Đợi đến khi tài xế ngồi vào ghế lái, giẫm chân ga rời khỏi bãi đỗ xe dưới chân núi, Quý Ức mới quay đầu, nhìn cảnh vật tối đen bên ngoài cửa sổ, nước mắt như lũ tràn đê, cứ thế tuôn ra.
Cô thật sự rất khổ sở, dù cho trong lòng cô hiểu rõ, từ chối Hạ Quý Thần, rời khỏi Hạ Dư Quang là vì chính cô, vì Hạ Quý Thần, cũng là vì Hạ Dư Quang. Đó là kết cục tốt nhất cho cả ba người bọn họ. Nhưng mà cô vẫn khó vượt qua được.
Dù cho cô hiểu rõ, không ai biết cô đồng thời thích anh Dư Quang và Hạ Quý Thần, nhưng tận sâu trong lòng cô vẫn không thể tránh khỏi coi thường chính mình vì đã không chung thủy với tình cảm của mình.
Nói đúng hơn cũng bởi vì không ai biết rõ mặt xấu xa bên trong cô, không có người trách cô, cho nên cô mới càng thêm tự trách mình, càng có cảm giác nặng nề hơn.
Từ hôm nay trở đi, Hạ Dư Quang chỉ còn là ký ức của cô, mà đối với Hạ Quý Thần, cô cũng sẽ cố gắng kiềm chế lòng mình, để sự rung động của cô với anh dừng lại tại đây, không tiếp tục sâu nặng thêm.
Từ hôm nay trở đi, trong thế giới của cô, sẽ không còn Hạ Dư Quang, cũng sẽ không có Hạ Quý Thần. Tương lai sau này, có lẽ cô sẽ kết hôn, có lẽ sẽ không, nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa, cũng sẽ không phải là bất kỳ ai trong hai người họ.
Từ hôm nay trở đi, tình cảm với Hạ Dư Quang, xin tạm biệt, rung động với Hạ Quý Thần, cũng xin tạm biệt.
Nghĩ đến đây, Quý Ức nhịn không được nâng cánh tay lên, cô dùng sức cắn mu bàn tay của mình, để kiềm chế bản thân không bật khóc thành tiếng.
-----
Hôm nay đã là ngày thứ tư, Trần Bạch không liên lạc được với Hạ Quý Thần.
Anh ấy không đến công ty, trong nhà cũng không có, trường học lại càng không, điện thoại của anh cũng đã tắt máy.
Ngay cả Hạ gia ở Tô Thành, Trần Bạch cũng đã gọi điện đến, chỉ nghe Hạ quản gia báo rằng Nhị thiếu gia có về vào Tết âm lịch, nhưng gần nửa năm nay anh ấy vẫn chưa về lần nào.
“Tam thiên si” đã quay xong, hiện tại còn rất nhiều hạng mục trong công ty cần Hạ Quý Thần sớm đưa ra quyết định.
Anh biến mất đột ngột như vậy, khiến cho rất nhiều công việc trong YC không cách nào triển khai được. Hai ngày trước còn đỡ, nhưng hai ngày này thì Trần Bạch gần như mỗi ngày đều nhận được vô số cuộc gọi hối thúc từ công ty, bọn họ liên tục hỏi khi nào Hạ Quý Thần có thể ký duyệt các văn bản tài liệu.
Trần Bạch chỉ có thể liên tục trấn an, thu xếp thỏa đáng, tránh cho tình trạng ngày càng nghiêm trọng.
Mắt thấy nhiều hạng mục lớn của YC đã sắp đến hạn, trong vòng một đêm, Trần Bạch gọi điện hết một lượt tất cả những người có liên quan đến Hạ Quý Thần, gọi đến mức miệng anh cũng muốn lở ra, nhưng vẫn không thể tìm được Hạ Quý Thần.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 427: Tôi thật sự rất yêu người con gái tôi không có được (7)
Chương 427: Tôi thật sự rất yêu người con gái tôi không có được (7)