Trình Vị Vãn cũng không ngờ là sẽ trùng hợp như vậy, cô nhịn không được mỉm cười, cũng không tránh né Quý Ức mà trực tiếp ấn nút nghe.
"Đang ăn cơm chiều... cùng Tiểu Ức... Ở nhà hàng Nhật mới mở trên đường Vành đai số ba phía Nam... Không biết nữa, vừa mới ăn không lâu..."
Cho dù Quý Ức không nghe được Hàn Tri Phản nói gì trong điện thoại, nhưng qua lời của Trình Vị Vãn, cô cũng phần nào đoán được anh ta đang hỏi gì.
Không biết có phải bởi vì Trình Vị Vãn không muốn để cô chờ hay không, mà cô ấy kết thúc cuộc gọi rất nhanh: "Ừm, không có việc gì, tôi cúp đây... Tạm biệt."
Quý Ức vừa cầm đũa đưa đến miệng liền buông xuống, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trình Vị Vãn ngồi đối diện vừa đặt điện thoại xuống, đang dùng khăn ướt lau tay: "Mình thấy anh ta rất quan tâm đến cậu đấy, xem nào, dường như anh ta theo đuổi cậu cũng hơn hai tháng... gần ba tháng rồi, có lẽ là anh ta thật lòng đấy, cậu thật sự không muốn cân nhắc thử xem sao?"
"Tiểu Ức, hôm nay mình gọi cậu ra đây, là muốn trò chuyện với cậu, chứ không bảo cậu làm bà mối đâu nhé!"
Quý Ức cười: "Được rồi, chúng ta không nói mấy chuyện này nữa..."
Sau đó, hai cô gái liền chuyển đề tài.
Quý Ức và Trình Vị Vãn thật sự rất hợp tính, nói từ chuyện phim truyền hình cho tới các minh tinh hiện tại, rồi nói sang tiểu thuyết, mãi vẫn không hết chuyện.
Hai người trò chuyện vô cùng say sưa, quên cả giờ giấc, mãi đến khi nhân viên phục vụ nhà hàng cầm hóa đơn đến nhắc nhở là còn 10 phút nữa nhà hàng sẽ đóng cửa, cả hai mới dừng chủ đề, vừa đợi nhân viên phục vụ tính tiền vừa thu dọn đồ đạc.
Thanh toán xong, Quý Ức đi vào nhà vệ sinh, sau đó quay ra gặp Trình Vị Vãn ở cửa, hai người cùng đi khỏi nhà hàng.
Nhà hàng Nhật này có thiết kế rất đặc thù, nhất là không gian xung quanh. Nhà hàng được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện thời xưa, nằm ở khu vực trung tâm thành phố, bên trong viện trồng đầy cây trúc, phối hợp với đèn lồng giấy kiểu nhật, mang lại vài phần hương vị của Kinh Đô (*).
Khu vực này là một dãy tứ hợp viện, ra khỏi nhà hàng Nhật, là một con hẻm nhỏ không cho xe cộ ra vào, nên Quý Ức và Trình Vị Vãn chỉ có thể đi bộ ra đường lớn gần đó.
Tứ hợp viện ở đây vốn ít người ở, vào thời điểm ồn ào nhất của buổi sáng, nơi này đã khá vắng vẻ, đến đêm, lại càng thêm yên ắng.
Quý Ức và Trình Vị Vãn đi dọc theo con hẻm nhỏ dưới ánh sáng lờ mờ, bảy lần quẹo, tám lần rẽ, hơn năm phút đồng hồ nhưng vẫn không gặp bất kỳ một ai.
Mãi cho đến khi cả hai quẹo vào một ngõ hẻm tương đối dài thì bỗng có vài tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau.
Theo bản năng, Quý Ức liếc nhìn một cái, thì thấy bọn họ toàn bộ là đàn ông, có khoảng năm sáu người, mỗi người kẹp trong tay một điếu thuốc.
Bọn họ ở khá xa, nhưng bởi vì bước đi nhanh, nên chỉ một lát sau đã đi đến gần hai người.
Quý Ức vươn tay kéo Trình Vị Vãn né qua một bên, nhường đường cho mấy người kia.
Nhìn gần, Quý Ức mới thấy bọn họ đeo khuyên tai, dáng vẻ lưu manh, hình xăm giương nhanh múa vuốt lộ ra ngoài.
Trong đó có một người đàn ông đầu đinh, tóc vàng, lúc hắn ta đi qua bên cạnh Trình Vị Vãn và Quý Ức thì liếc nhìn một cái, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Quý Ức cảm thấy tầm mắt của người này hơi dừng lại trên mặt Trình Vị Vãn.
Những người đàn ông to lớn kia nhanh chóng biến mất ở lối rẽ phía trước.
Quý Ức và Trình Vị Vãn cùng không quá để ý đến mấy người kia, các cô vừa tiếp tục chủ đề đang nói, vừa đi về phía trước.
Nhưng khi hai người bọn họ đi tới lối rẽ thì bất chợt nhìn thấy mấy người đàn ông đáng lý đã đi xa vẫn còn đứng đó.
(*) Kinh đô: Chỉ thủ đô Kyoto của Nhật Bản.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 436: Cô có đến thăm anh ấy không? (6)
Chương 436: Cô có đến thăm anh ấy không? (6)