Trong nháy mắt, thế giới dường như yên tĩnh trở lại.
Trong ngõ hẻm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng máu tí tách rơi, thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Thân hình cao lớn của Hàn Tri Phản run lên một cái, sau đó anh giơ tay lên, sờ soạng sau đầu mình.
Tay của anh lập tức bị nhuộm thành màu đỏ, anh đưa tay ra trước mặt, còn chưa kịp liếc nhìn thì trước mắt đã tối sầm, cả người ngã quỵ té "ầm" ra đất.
Âm thanh kia làm kinh động đến tất cả những người có mặt trong ngõ hẻm.
Quý Ức vẫn luôn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, cô đưa tay che kín miệng.
Mấy tên lưu manh đang vây quanh bọn họ có lẽ cũng không ngờ mình lại ra tay nặng đến như vậy, thấy Hàn Tri Phản nằm trên mặt đất, xung quanh đầu toàn là máu, bọn chúng vô cùng hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau, sau đó cả đám không nói gì, vội vàng vác tên đồng bọn đang nằm trên đất không nhúc nhích, nhanh chóng bỏ chạy sang một con hẻm khác.
Chỉ một lát sau, bóng dáng mấy tên lưu manh kia đã biến mất, dưới ánh sáng lờ mờ trong ngõ hẻm chỉ còn lại ba người, Quý Ức, Trình Vị Vãn và Hàn Tri Phản.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng như vậy, Quý Ức là người đầu tiên tỉnh táo lại, cô phản xạ có điều kiện nhìn về phía Hàn Tri Phản đang nằm bất động trên mặt đất, kêu to: "Hàn tổng?"
Đáp lại cô là sự yên lặng.
"Hàn tổng?" Quý Ức lại mở miệng gọi, thấy Hàn Tri Phản vẫn nằm bất động trong vũng máu như trước, cô vô cùng hoảng hốt, một lúc sau hai chân cô run run bò đến bên cạnh Hàn Tri Phản: "Hàn tổng? Hàn tổng? Hàn Tri Phản? Hàn Tri Phản?"
Mắt anh vẫn nhắm chặt, không chút phản ứng khi nghe cô gọi, toàn thân bất động.
Sắc mặt anh tái nhợt dọa người, sợi tóc dính máu bết lại trên trán.
Quý Ức run rẩy đưa ngón tay khẽ chạm vào Hàn Tri Phản, thấy mí mắt anh cũng không nhúc nhích, lúc này, cô mới thật sự hoảng sợ...
Cô vô thức đi tìm điện thoại, nghĩ muốn gọi 120, kêu xe cứu thương, liếc nhìn chung quanh, khi thấy điện thoại của Trình Vị Vãn nằm ở cạnh chân cô ấy, cô lập tức bò tới, cầm lấy điện thoại, vừa chuẩn bị ấn phím, Quý Ức sực nhớ ra Trình Vị Vãn có học y, có thể cầm máu, cô lập tức nắm tay Trình Vị Vãn: "Vãn Vãn? Vãn Vãn?"
Quý Ức nắm tay Trình Vị Vãn lắc mạnh, khiến cả người cô ấy cũng lắc lư theo.
Trình Vị Vãn ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có hơi dại ra.
Quý Ức biết rõ cô ấy vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện đáng sợ vừa mới xảy ra, nhưng chuyện có liên quan đến mạng người, hiện tại không đủ thời gian cho cô ấy từ từ tỉnh lại. Quý Ức hơi chần chờ một chút, sau đó thuận tay nắm lấy tay Trình Vị Vãn, lôi cô ấy đứng dậy, dắt đến bên cạnh Hàn Tri Phản. Quý Ức thẳng tay đẩy Trình Vị Vãn về phía trước, để cho cô ấy thấy rõ tình hình của Hàn Tri Phản hiện tại.
Trình Vị Vãn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy máu của Hàn Tri Phản, trong chốc lát, đầu ngón tay cô khẽ xiết lại.
Quý Ức thấy Trình Vị Vãn rốt cuộc cũng có phản ứng, không ngẩn người như trước, cô thầm thở dài một tiếng, lập tức mở miệng nói: "Vãn Vãn, cậu mau nghĩ biện pháp, Hàn Tri Phản chảy nhiều máu như vậy, sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy..."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 441: Tôi đưa em về (1)
Chương 441: Tôi đưa em về (1)