Hạ Quý Thần không hiểu ý cô, anh quay đầu nhìn cô, hỏi: “Hử?”
Quý Ức hất cằm, chỉ vào hộp mì tôm trước mặt Hạ Quý Thần: “Em cũng đói bụng, anh còn mì không?”
“À.” Hạ Quý Thần giật mình, chỉ về phía ngăn kéo của bàn làm việc. Anh vừa định đứng dậy đi lấy giúp Quý Ức, thì cô đã bước qua trước, mở ngăn tủ, chọn một loại mà mình thích, sau đó đi ra ngoài nấu nước.
Hạ Quý Thần ăn xong trước, anh để đũa xuống, ngả người tựa vào ghế sofa, chăm chú nhìn Quý Ức ăn từng chút một, hờ hững nói: “Lát nữa, anh đưa em về nhà?”
Vốn dĩ Quý Ức đến đây là để tìm Hạ Quý Thần, nhưng khi thấy tấm ảnh gia đình của anh, cô lại lựa chọn nói dối anh.
Không ngờ là lời nói dối thiện ý của cô lại dễ dàng gạt được Hạ Quý Thần, đồng thời cũng gạt được chính bản thân cô.
Nghe Hạ Quý Thần hỏi, Quý Ức sửng sốt vài giây, kế đó, cô cúi đầu, tiếp tục ăn mì tôm, tỏ vẻ là cô đang bận ăn mì nên không thể nói chuyện. Trong lúc đó, tròng mắt của cô vốn đang nhìn vào hộp mì tôm trước mặt, lén lút đảo một vòng, tự hỏi nên dùng cái cớ gì để nói với anh. Vừa có thể không về nhà, lại có thể khiến cho Hạ Quý Thần không nhận ra là cô đã nói dối anh.
Thức ăn trong miệng đã sắp bị cô nhai thành cháo rồi, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào tốt cả. Ngay khi đầu ngón tay cô xiết chặt đến mức sắp bẻ gãy chiếc đũa, thì bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh. Ngay lập tức, dường như tìm được cọng cỏ cứu mạng, mắt Quý Ức sáng lên, cô vội nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu, nói với Hạ Quý Thần: “Em không về nhà đâu, em đã nói với bố mẹ rồi, lát nữa, em muốn đi Hậu Hải xem pháo hoa.”
Hạ Quý Thần nhíu mày: “Một mình?”
Có lẽ là do nói dối quá nhiều, nên khi bị Hạ Quý Thần hỏi, Quý Ức có hơi chột dạ. Cô sợ Hạ Quý Thần nhìn ra sơ hở, nên chỉ gật đầu với anh một cái, sau đó vội nói: “Anh có muốn đi cùng không?”
Hạ Quý Thần không ngờ là Quý Ức sẽ hỏi anh muốn đi cùng không, trên mặt anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên, kế đó, anh khẽ gật đầu, rồi giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay. Hiện tại chỉ mới 9 giờ 30, còn lâu mới đến 12 giờ. Sực nhớ trên người mình lúc này đang có đầy mùi thuốc lá, anh lập tức nói: “Vẫn còn sớm, anh đi tắm đã.”
Hạ Quý Thần vừa bước chân vào phòng nghỉ, Quý Ức đã buông đũa xuống. Cô vuốt vuốt cái bụng đang no căng của mình, đứng dậy, đem hai hộp mì tôm bỏ vào thùng rác.
Trong khi đợi Hạ Quý Thần, Quý Ức cảm thấy rất nhàm chán. Đúng lúc nhận được lời mời vào game của Đường Họa Họa, cô lập tức tìm một tư thế thoải mái nhất, tựa người vào ghế sofa, bắt đầu chơi game.
Một ván game nhanh chóng kết thúc.
Lúc Quý Ức đang đợi Đường Họa Họa tạo phòng rồi mời cô vào, thì trên màn hình hiện lên một khung không báo, người gửi có ID là “Truy phong thiếu niên”.
Quý Ức cũng có chút ấn tượng với cái ID này, là một người mà đã từng cùng tổ đội với cô trong game.
Quý Ức lựa chọn từ chối, “Truy phong thiếu niên” lại tiếp tục mời, Quý Ức tiếp tục chọn “Từ chối”. Kế đó, Quý Ức nhận được lời mời của Đường Họa Họa, sau khi vào game, điện thoại của cô liên tục rung lên, đồng thời, âm thanh nhắc nhở cũng vang lên không ngừng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng chơi game của Quý Ức.
Chết đến lần thứ tư, Quý Ức lập tức rời game, liếc nhìn màn hình điện thoại di động, là thông báo nhắc nhở của hệ thống.
Bấm vào, Quý Ức mới biết được, tất cả đều là tin nhắn của “Truy phong thiếu niên”.
“Biểu muội, cùng nhau chơi đi.”
“Biểu muội, anh kéo em lên vương giả.”
“Biểu muội...”
Quý Ức sợ mình đã sống lại trong game, đứng treo máy tại cột hồi sinh, cho nên còn chưa xem hết tin nhắn của “Truy phong thiếu niên”, cô đã quay vào game
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 539: Từ nay về sau trong tim em đã có một người là anh (39)
Chương 539: Từ nay về sau trong tim em đã có một người là anh (39)