Hạ Quý Thần vẫn không nói gì cũng không nhúc nhích.
Quý Ức lại chào hỏi thêm một câu, thấy Hạ Quý Thần vẫn thờ ơ như cũ, cô từng bước đi đến trước mặt anh, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo anh: “Ngồi xuống đi.”
Sự động chạm của Quý Ức khiến Hạ Quý Thần bất ngờ khôi phục tinh thần, đôi mắt sâu của anh nhìn cô sáng hẳn, dường như đang vui mừng chuyện gì đó, nhưng tia sáng này không duy trì trong mắt anh quá lâu, chỉ trong mấy mươi giây ngắn ngủi đã biến mất, trở lại thành một màu đen sâu thẳm. Sau đó, anh lên tiếng, giọng nói không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào: “Sao lại là em?”
Đây là câu nói đầu tiên của anh sau khi cô vào anh gặp lại nhau.
Sao lại là em?
Lời nói vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, ngữ khí vừa lãnh đạm vừa xa cách.
Giống như anh và cô là hai người hoàn toàn xa lạ không có chút liên quan nào.
Quý Ức dường như bị tạt một xô nước lạnh, bởi vì cuối cùng cũng được gặp lại anh nên trong lòng ấm áp, nhưng bây giờ lại dần dần trở nên nguội lạnh: “Đây là hoạt động của em, không phải anh là người đã nặc danh bình chọn tặng thưởng, thắng cơ hội được gặp em sao?
Hạ Quý Thần nhíu mày: “Nặc danh?”
“Đúng vậy…” - Quý Ức gật nhẹ đầu, cô nói cái tên mà Hạ Quý Thần dùng để bình chọn tặng thưởng: “… Ninh Ngưng chính là anh à?”
Nghe thấy hai chữ “Ninh Ngưng” này, Hạ Quý Thần lập tức hiểu bản thân mình đã bị Ninh Ngưng sắp xếp cho một cái “bẫy” rồi.
Bố cô ấy bị bệnh là sự thật, cô ấy cũng thật sự cần tiền, nhưng khoản tiền mà mấy hôm trước cô mượn từ chỗ anh hoàn toàn không phải dùng cho bố cô, mà là để tham gia một hoạt động năm trước truyền thông Hoàn Ảnh tổ chức cho Quý Ức…
Thảo nào, có một khoảng thời gian trước đây anh bảo muốn quay về Pháp, Ninh Ngưng tìm mọi cách ngăn cản, hóa ra trong lòng đã sớm có ý định này!
Trong mắt Hạ Quý Thần hiện lên sự tức giận.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, bày những món mà Quý Ức gọi ra bàn đá.
Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng nhưng Quý Ức lại chủ động nói: “Hạ Quý Thần, đồ ăn đã mang lên đủ rồi, chúng ta mau ăn đi.”
Quý Ức vừa nói vừa níu tay Hạ Quý Thần, kéo anh về phía bàn ăn: “Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, chúng ta vừa ăn vừa…”
Chữ “nói” còn chưa kịp nói ra, Hạ Quý Thần bỗng nhiên vùng khỏi tay cô.
Quý Ức khó hiểu quay đầu nhìn về phía anh.
Ánh mắt cô còn chưa kịp chạm vào ánh mắt anh, anh liền cúi người, cầm chiếc áo khoác để bên cạnh ghế sofa, sau đó lướt qua cô chạy về phía cửa phòng VIP.
“Hạ Quý Thần!” - Quý Ức gọi theo bản năng.
Hạ Quý Thần dường như không nghe thấy lời của cô, bước chân không chút chần chừ, chớp mắt đã ra khỏi phòng VIP.
Quý Ức vô thức chạy đuổi theo Hạ Quý Thần.
Đàn ông chân dài, bước chân lại rộng, cho dù cô chạy theo anh, nhưng đến lúc cô chạy đến trước thang máy, thang máy đã bắt đầu đi xuống dưới.
Quý Ức vội vàng nhấn nút thang máy bên cạnh, bởi vì bữa tối là giờ cao điểm, thang máy hoạt động rất chậm, Quý Ức sợ mất dấu Hạ Quý Thần nên liền chạy đến lối cửa thoát hiểm kế bên, cô đẩy cửa, chạy bộ xuống lầu dưới.
Cô mang giày cao gót nên khi chạy cầu thang có chút bất tiện, Quý ỨC liền cởi giày, chạy chân trần xuống cầu thang.
Đường Họa Họa ở đại sảnh lầu 1 chờ Quý Ức, cô nàng vẫn mải chơi điện thoại, không hề để ý những người ra vào bên cạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 768: Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (18)
Chương 768: Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (18)