“Mình biết anh ấy vì sợ bản thân liên lụy đến mình mới làm như vậy, bởi vậy lúc vừa nhìn thấy mình, anh ấy chưa nói câu nào đã bỏ đi rồi…”
Giọng điệu nói chuyện của Quý Ức nhỏ nhẹ dịu dàng, hơn nữa giống như nói cho bản thân cô nghe vậy.
“Nhưng mà không sao cả, anh ấy thích mình bao nhiêu năm như vậy, vì mình mà làm biết bao nhiêu việc, mình sẽ không giận anh ấy đâu… Mình đã đợi anh ấy trở về hơn một năm nay rồi, vì thế, thực sự là không sao cả, mình có thể chờ gấp đôi, thậm chí là gấp mười lần như thế này nữa, đợi anh ấy đồng ý ở bên mình.”
Giọng nói của Quý ức vẫn rất nhỏ nhẹ, nhưng ngữ khí lại có phần kiên định: “Đúng, mình vất vả lắm mới chờ anh ấy trở về, không thể bị đánh bại như vậy, càng không thể từ bỏ như thế. Mình phải nghĩ cách tìm ra chỗ ở của anh ấy, tìm cách liên lạc với anh ấy…”
Nói xong, Quý Ức giữ im lặng như đang nghĩ cách gì đó.
Một lúc lâu có vẻ như cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào, trong lòng lo lắng nhíu mày lại.
Đúng lúc cô định mở miệng hỏi Đường Họa Họa nên làm thế nào thì cô vội lướt nhìn qua mấy chữ “Lilac”.
Tối nay cô và Ninh Ngưng hẹn nhau ăn cơm ở chỗ này, nhưng người đến đây lại là Hạ Qúy Thần. Bất kể người đạt hạng nhất có phải là tên nặc danh của Hạ Quý Thần hay không, nhưng quan trọng là chuyện cái tên “Ninh Ngưng” kia có để lại số điện thoại để có thể liên lạc. Nếu đó là tên nặc danh Hạ Quý Thần, vậy thì số điện thoại kia là của Hạ Quý Thần rồi, nếu không phải của anh ta, thì chủ nhân của số điện thoại đó chắc chắn quen biết Hạ Quý Thần.
Nghĩ tới đây, trong thâm tâm Quý Ức âm thầm mắng bản thân mình thật ngốc, sau đó không thể chờ được mà nói với Đường Họa Họa: “Họa Họa, số điện thoại của Ninh Ngưng là bao nhiêu?”
Từ nhà hàng Lilac đi ra, Hạ Quý Thần không chút do dự gọi một chiếc taxi, đi thẳng về khách sạn.
Ngồi thang máy đến gian phòng tầng trệt của khách sạn, Hạ Quý Thần bước ra khỏi thang máy, không về phòng của mình mà dừng lại trước cửa căn phòng cạnh bên, giơ tay gõ mạnh vào cửa.
Trong phòng vang ra tiếng “đến đây” rất rõ, nhưng dường như Hạ Quý Thần chẳng nghe thấy gì, vẫn cứ dùng sức đấm mạnh vào cửa.
“Ai vậy?” - Bên trong vọng ra giọng nói tức giận, cửa bị kéo ra, Ninh Ngưng đầu tóc rối bù bước ra ngoài. Vốn dĩ không vui vì bị tiếng đập cửa đánh thức lúc đang ngủ, nhìn thấy Hạ Quý Thần, Ninh Ngưng lập tức chuyển sang vẻ mặt kinh ngạc: “Ồ? Sao anh lại ở đây? Không phải anh ở nhà hàng Lilac dùng cơm sao?”
Hạ Quý Thần căn bản không để ý tới lời hỏi thăm bực bội của Ninh Ngưng, anh nhìn vào mắt cô ta, rừng rực hai ngọn lửa, giọng nói vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ: “Ai cho phép cô tự ý làm như vậy chứ?”
Ninh Ngưng bị Hạ Quý Thần lớn tiếng mắng, vốn dĩ muốn đoán xem sau khi anh ta gặp được Quý Ức sẽ nói ra những lời gì nhưng đành im lặng.
“Chuyện của tôi, từ lúc nào đến lượt cô nhúng tay vào vậy? Cô có phải ăn no rãnh rỗi rồi không?”
Lời nói của Hạ Quý Thần càng lúc càng quá đáng, Ninh Ngưng nghe xong trong lòng cảm thấy bất mãn, nhỏ giọng giải thích: “Tôi làm như vậy không phải vì muốn tốt cho anh sao? Anh thích cô ấy như vậy, tôi thấy không vừa mắt nên mới làm như vậy, để cho hai người được gặp mặt một lần…”
“Nếu như tôi có thể gặp cô ấy, thì lúc trước tôi đã không rời xa cô ấy rồi. Cô thì hiểu gì chứ, lại còn ở đây gây chuyện, cô không biết cô làm như vậy sẽ đem tới cho tôi phiền phức lớn thế nào đâu!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 770: Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (20)
Chương 770: Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (20)