“Có phải là nếu tôi quay về trạng thái ban đầu với hai bàn tay trắng thì anh ấy sẽ về lại bên tôi không?”
----
Quý Ức nói rất nhỏ như thể đang tự nói với bản thân, có những từ nói ra quá nhỏ khiến Ninh Ngưng không thể nào nghe rõ được liền hoài nghi hỏi: “Sao cơ?”
Đầu dây điện thoại bên này, Quý Ức lại không có bất kì động tĩnh gì.
Ninh Ngưng chờ một lúc rồi tiếp tục hỏi lại: “Quý Ức cô nói gì vậy?”
“Không có gì.” - Quý Ức đã nhanh chóng trả lời lại, giọng điệu của cô có vẻ rất bình tĩnh giống như vừa nãy cô không nói bất kì điều gì: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã gọi điện nói với tôi những chuyện này, nếu mà không còn việc gì khác thì tôi cúp máy trước đây.”
“Quý Ức…” - Ninh Ngưng nghe những lời của Quý Ức có chút lãnh đạm. Bởi vì cô không thể giữ Hạ Quý Thần lại, lúc nghe Quý Ức muốn ngắt mấy liền vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Quý Ức không chút chần chừ, dường như căn bản không hề nghe thấy những lời nói đầy lo lắng của Ninh Ngưng. Cô lại nhanh chóng dùng giọng điệu bình thường nói: “Tạm biệt” sau đó cô ngắt điện thoại.
Bên tai không còn tiếng nói chuyện của Ninh Ngưng, toàn bộ không gian đều trở nên tĩnh lặng. Quý Ức giống như là đang rơi vào một mớ bòng bong, ánh mắt trống rỗng nhìn về một góc giường hồi lâu rồi mới nhìn sang màn hình điện thoại.
Mở khóa màn hình, đập vào mắt cô chính là lịch trình mà cô không thể bỏ qua.
Cô không chớp mắt mà cứ mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Liên hoan phim truyền hình”, xem một lúc lâu, lại có vẻ như đã hạ quyết tâm một việc gì đó, đáy mắt tựa hồ toát lên vẻ kiên định.
----
Ngày thứ hai sau cuộc gọi của Ninh Ngưng, Hạ Quý Thần gọi điện đến cho Quý Ức.
Lúc điện thoại tới cũng là lúc Quý Ức đang chụp hình, điện thoại không có mang bên người nên cô đã không bắt máy được.
Bận rộn cả một buổi cuối cùng công việc đã xong, đến lúc cô mới có thể thư thả uống nước nghỉ ngơi, cô mới lấy túi xách của mình từ chỗ Đường Họa Họa, mở điện thoại xong thì phát hiện cuộc gọi nhỡ của Hạ Quý Thần.
Quý Ức mơ hồ biết rằng Hạ Quý Thần đang muốn gọi điện cho cô để nói việc gì đó.
Cô không sốt sắng nghe máy, mà lại từ từ uống hết nước trong chai, rồi quay về phía Đường Họa Họa đang cười híp mắt nói chuyện lấy cớ đi nhà vệ sinh, một mình cô rời đi.
Quý Ức đi ra khỏi phòng chụp liền tìm một chỗ vắng vẻ không có người qua lại mới dừng lại gọi điện cho Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần có lẽ là đang bận việc nên điện thoại vang lên một hồi mới bắt máy. Sau đó đầu kia của điện thoại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Quý Thần: “A lô!”
Những ngón tay của Quý Ức siết chặt lấy điện thoại, cô cố gắng giữ sự tự nhiên trong giọng điệu giống đang nói chuyện bình thường hỏi: “Có phải anh gọi điện cho tôi?”
“Ừ!” - Cùng với tiếng trả lời của Hạ Quý Thần thì cô còn nghe được cả tiếng phà hơi ra, cô biết rằng Hạ Quý Sáng đang hút thuốc.
Cô đợi cho đến khi tiếng rít thuốc tắt đi mới cất giọng hỏi: “Có việc gì ư?”
Đầu kia điện thoại yên lặng một hồi thì Hạ Quý Thần mới cất giọng trả lời: “Cục dân chính bên kia tôi đã liên hệ ổn thỏa rồi.”
Quả nhiên giống với suy nghĩ của cô, anh chủ động gọi điện đến là để thông báo cho cô biết đã tiến hành xử lý thủ tục ly hôn.
Quý Ức không nói lời nào cả.
Tiếng của Hạ Quý Thần lại phát ra từ trong điện thoại: “Em xem mình có thời gian không, nếu thật sự không tới được thì tôi sẽ bảo người đưa giấy tờ qua để em kí…”
“Hôm nay chắc chắn là không được, ngày mai là liên hoan truyền hình, tôi phải đến thành phố C.” - Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần nói xong đã ngắt lời của anh, lại tiếp tục nói: “Buổi sáng hôm kia được không?”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát rồi truyền đến giọng nói nhẹ của Hạ Quý Thần: “Được!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 806: Lời tỏ tình với cả thế giới (4)
Chương 806: Lời tỏ tình với cả thế giới (4)