“… Có điều, nói đi phải nói lại, Tiểu Ức, mình nghi ngờ anh Thần không phải vô tình nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa cậu và anh Dư Quang đâu, nhất định anh ấy đã về nhà sớm mỗi ngày để cố ý đi nghe trộm đó. Ví dụ như chuyện trước đây cậu bị Tôn Chương quấy rối, thật ra lúc anh Dư Quang đến tìm anh Thần giúp đỡ đã là ngày hôm sau rồi, nhưng tối hôm trước đó, anh Thần đã kêu mình đi tìm Tôn Chương suốt đêm…”
“Còn nữa, mình nói cho cậu nghe…” - Mập nói được nửa chừng, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Tiểu Ức, có phải cậu thường xuyên nhận được rất nhiều loại đồ ăn vặt không?”
“Đúng vậy…” - Quý Ức vốn đang nghi ngờ đồ ăn vặt là do Hạ Quý Thần mua cho, lúc này nghe thấy Mập hỏi như vậy, trả lời Mập xong, cô còn bổ sung thêm câu: “… Lẽ não Hạ Quý Thần, anh ấy, anh ấy có thường xuyên đi mua đồ ăn vặt không?
“Không phải thường xuyên, mà là mỗi ngày, được chưa?” - Mập dùng câu nghi vấn để trả lời câu hỏi của Quý Ức, Mập lại hỏi: “Đồ ăn vặt đó có phải đều là loại cậu thích không?”
“Đúng…”
“Vậy thì đúng rồi!” - Mập nói tiếp lời đang nói dở lúc nãy: “Mình nói cho cậu nghe, Tiểu Ức, cậu không biết đó thôi, những loại đồ ăn vặt mà cậu muốn ăn, có một vài loại khó tìm vô cùng, có một số loại thì ngưng bán. Anh Thần vì muốn mua được cho cậu nên kêu anh em bọn tớ trốn học, đi hết trung tâm thương mại rồi tới gánh hàng rong để tìm cho cậu, còn nữa… Còn nữa, có một lần, cậu muốn cái cái gì mà đậu hủ Ngọc Liên, món đó là xe đẩy vỉa hè bán, mình nói cho cậu biết, lúc đó, mình theo anh Thần chạy như điên đến huyện lân cận để giúp cậu mua về đó…”
Vậy ra từ trước đến giờ đều do cô hiểu sai cả sao?
Thời niên thiếu những chuyện khiến cô chuyển từ cảm động sang rung động, vốn dĩ không phải là anh Dư Quang làm vì cô, mà là Hạ Quý Thần làm sao?
Còn chàng trai ấm áp dịu dàng mà cô thích kia, thật ra vốn dĩ cũng không phải anh Dư Quang, mà là Hạ Quý Thần?
Hoá ra, thời niên thiếu, người cầm máy chụp trộm từng nhất cử nhất động của cô là anh.
Hoá ra, mấy năm qua trong cuộc sống của cô, tất cả sự ấm áp mà cô nhận được đều là do anh đem lại.
Nhưng sao anh lại ngốc như vậy, đối xử tốt với cô, tại sao không trực tiếp thể hiện ra ngoài, tại sao phải nghe lén cuộc trò chuyện giữa cô với anh Dư Quang, tại sao lại âm thầm hi sinh vì cô?
Có điều sao cô lại ngốc như vậy, nghĩ rằng vì đó là những lời mình chỉ nói cho anh Dư Quang nghe thôi nên cho rằng là do anh Dư Quang làm, sao cô không chịu hỏi Hạ Quý Thần một câu, có phải là anh làm không?
Nhưng mà, nhưng mà… nhiều chữ nhưng mà đang xoay quanh tâm trí của Quý Ức, khiến lồng ngực cô cuộn trào biết bao nhiêu tâm sự phức tạp, có áy náy, có hối hận tiếc nuối, có đau lòng, có thương xót…
Khoé mắt của Quý Ức đỏ hoe, cô bỗng nhiên cảm thấy biết ơn vì mình đã đến đây, cũng đột nhiên nhớ đến Hạ Quý Thần vô cùng, nhớ đến mức hận không thể lập tức xuất hiện ngay bên cạnh anh.
Cô không tiếp tục cuộc trò với Mập, vội vàng kết thúc cuộc gọi, sắp xếp hoàn chỉnh những tấm hình kia bỏ vào phong bì, nhét vào túi xách vội vã rời đi.
Quý Ức bước ra cửa, Trang Nghi nhìn thấy cô lập tức xuống xe giúp cô mở cửa.
Ngồi sau xe, Quý Ức gỡ khẩu trang và kính râm xuống.
Đường Hoạ Hoạ tinh tế nhìn ra đôi mắt đỏ hoe của cô, liền lo lắng và quay đầu lại nhìn Quý Ức nói: “Tiểu Ức, cậu sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
“Không…” - Bởi vì lúc nãy vừa khóc do quá xúc động, nên giọng nói của Quý Ức có hơi sụt sùi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 842: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (22)
Chương 842: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (22)