Đô thị ồn ào càng lúc càng trở nên yên tĩnh.
Tất cả những món ăn ngon mắt trên bàn đều đã trở nên nguội lạnh cả rồi.
Cửa ra vào vẫn bất động như cũ và cũng không có bất kì dấu hiệu nào là có người về mở cửa về nhà.
Quý Ức càng đợi càng sốt ruột, mà cô càng lo lắng sốt sắng thì càng nghĩ ngợi lung tung.
Hạ Quý Thần tại sao vẫn chưa quay lại, không lẽ anh xem tin đồn trên mạng, hối hận vì ở cùng cô nên lại muốn bỏ rơi cô rồi ư?
Nhưng mà chiều tối anh còn nói với cô muốn ở cạnh cô suốt cuộc đời này mà, có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi chăng?
Đúng rồi! Có lẽ anh thật sự có việc đột xuất cần giải quyết, không chừng đợi một lúc nữa anh sẽ quay lại thôi, cô không thể tự hù dọa bản thân mình như vậy…
Đồng hồ phòng khách vang lên mười một tiếng chuông, Quý ức cảm thấy thật khó để giảm bớt cảm xúc đang lẫn lộn trong mình, cô không thể ngồi yên được nữa rồi.
Đã mười một giờ đêm rồi, anh ấy còn chưa trở về, không được rồi, cô phải ra ngoài tìm anh…
Nghĩ vậy Quý Ức liền đứng bật dậy khỏi ghế sofa, ngay cả giày cũng không mang liền vội vàng chạy lên lầu.
Cô vừa chạy tới chỗ rẽ vào cầu thang thì đã nghe cánh cửa ra vào sau lưng vang lên tiếng nhập mật mã rất nhỏ.
Quý Ức dừng bước lại lắng tai tai nghe một lúc thật kĩ, cô xác định đúng là có người mở cửa liền quay người vịn cầu thang rồi chạy về phía cửa.
Cô vừa chạy đến của thì cánh cửa đã được mở ra.
Hạ Quý Thần đang mặc một chiếc áo khoác màu đen bước vào trong nhà.
Thì ra cô lo lắng nên suy nghĩ quá nhiều, tự bản thân mình dọa chính mình… Quý Ức thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ đón Hạ Quý Thần: “Hạ Quý Thần, anh đi đâu vậy? Tại sao muộn như vậy mới về?”
Hạ Quý Thần hơi ngạc nhiên mới ngẩng đầu nhìn về phía Quý Ức.
Anh sợ cô sẽ nhận ra điều gì khác thường, ánh mắt anh không nhìn cô thậm chí không dám nhìn vào mắt cô, sau đó anh khom người xuống bắt đầu cởi dây giày.
Quý Ức không nhận ra bất kì điều gì khác thường, cô cười dịu dàng tiến về phía bên cạnh Hạ Quý Thần, lại gần thêm hai bước nữa rồi mở tủ giày, cô vừa giúp Hạ Quý Thần lấy một đôi dép vừa nói giọng hơi trách anh: “Ra ngoài sao anh không mang theo điện thoại.”
Nghe tiếng của cô, Hạ Quý Sáng ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt Quý Ức, trùng hợp lúc đó bắt gặp ánh mắt của cô cũng đang nhìn về phía anh.
Ánh mắt của anh có chút lạnh lẽo, không giống như ánh mắt nhẹ nhàng dịu dàng mà anh đã nhìn cô hai ngày qua.
Bản tính trời sinh của phụ nữ rất nhạy cảm. Ánh mắt đó đã làm cho Quý Ức biết rằng tâm trạng của Hạ Quý Thần đang rất không tốt.
Chẳng lẽ là tại cô trách anh ra ngoài không mang điện thoại, lời nói có chút nặng nề sao?
Quý Ức bỏ đôi dép xuống trước mặt Hạ Quý Thần lại nói thêm: “Anh không mang điện thoại nên em làm thế nào cũng không tìm được anh.”
Hạ Quý Thần vẫn như vậy, không trả lời Quý Ức. Ánh mắt của anh lại đang nhìn đôi chân trần của cô trên sàn nhà. Anh nhíu mày lại nói: “Tại sao không đi dép vào?”
Lời của anh và lời của cô hoàn toàn hoàn toàn không ăn nhập với nhau.
Quý Ức bỗng quay nữa người lại, kêu lên một tiếng “hả?”
Sau khi đã mang xong đôi dép, Hạ Quý Thần mới ôm Quý Ức lên.
Quý Ức vô thức định nói “Hạ Quý Thần” thì anh đã lên tiếng trước: “Trời vẫn còn chưa chuyển ấm, không mang dép rất dễ bị cảm lạnh.”
Lúc này Quý Ức mới hiểu ra anh đang trách cô không mang dép.
“Em nghe thấy tiếng mở cửa nên muốn nhanh gặp anh…” - Quý Ức nói rồi, cô rất tự nhiên chui vào vòng tay anh, dựa vào ngực anh, sau đó cô ngửi thấy mùi thuốc lá rất nồng nặc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 846: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (26)
Chương 846: Dư quang là anh cả đời còn lại cũng là anh (26)