Không ở nhà?
Hàn Tri Phản đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi tối rồi, muộn thế này vì sao Trình Vị Vãn vẫn chưa về nhà?
Hàn Tri Phản nhíu mày, đáp một câu “Cậu ở đó đợi đi”, sau đó nhanh chóng ngắt điện thoại, tìm đến số của Trình Vị Vãn rồi ấn gọi.
----
Điện thoại reo rất lâu nhưng không có người bắt máy.
Hàn Tri Phản là người không có tính nhẫn nại, lúc hắn ta chuẩn bị bỏ điện thoại bên tai xuống mới có người bắt điện thoại, giọng nói bên trong không phải của Trình Vị Vãn, mà là giọng của một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi: “Xin chào, cho hỏi anh tìm Vãn Vãn phải không?”
Vãn Vãn… Gọi thân thiết vậy à?
----
Hàn Tri Phản hoàn toàn không ngờ tới bàn tay hắn đã bắt đầu nắm chặt điện thoại.
Hàn Tri Phản không nói, người đàn ông ở đầu dây bên kia chờ một lát lại lên tiếng: “Bây giờ Vãn Vãn đang ở trong phòng tắm, anh có chuyện gì quan trọng không? Giờ tôi giúp anh gọi cô ấy. Nếu không có chuyện gì thì đợi sau khi cô ấy trở ra, tôi bảo cô ấy gọi lại cho anh…”
Người đàn ông còn chưa nói xong, Hàn Tri Phản đã bỏ điện thoại khỏi tai, ngắt cuộc gọi.
Vì biết Trình Vị Vãn sẽ đến đây, Trình Hàm không khóc nữa, thằng bé cũng ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc.
Thấy Hàn Tri Phản ngắt điện thoại, cậu nhóc ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Mẹ khi nào đến ạ?”
Trình Hàm không hỏi thì thôi, vừa hỏi đến thì tâm trạng Hàn Tri Phản lập tức trở nên nóng nảy, hắn ta không thèm để ý đến Trình Hàm, đi thẳng khỏi phòng thằng bé.
Trình Hàm lại khóc tiếp trong phòng.
Bà bảo mẫu lớn tuổi nhanh chóng lên tiếng dỗ: “Bé cưng ngoan, cha ra ngoài để đi đón mẹ đó…”
Trình Hàm ngừng khóc, Hàn Tri Phản nghe bà bảo mẫu nói vậy lập tức càng tức giận vô cùng..
Hắn ta lật tung thư phòng tìm một một điếu thuốc, châm lửa, rít hai hơi, thấy không thể lấy lại bình tĩnh hắn càng hút nhanh hơn, hút đến nửa gói thuốc, thuốc hút sắp hết nhưng hắn vẫn cảm thấy phiền não, hắn dứt khoát cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Đi đến hoa viên điện thoại hắn reng lên, hắn nhanh chóng cầm lên xem, là Tiểu Trương gọi đến.
Hắn không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị làm sao, trong lòng bất giác cảm thấy thất vọng, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi mới nhận cuộc gọi.
“Hàn tiên sinh, bây giờ Trình tiểu thư vẫn chưa về nhà…”
Hẳn là Tiểu Trương đã đợi rất lâu mà không nhận được chỉ thị của Hàn Tri Phản nên mới gọi điện thoại.
Hàn Tri Phản hiểu ý Tiểu Trương, sau khi nghe cậu ta nói hết, hắn lạnh lùng đáp một câu: “Không cần đợi nữa.”
Cúp điện thoại, hắn lại đứng trong vườn thêm một lúc nữa, sau đó kéo cửa lên xe.
Hắn không biết bản thân mình muốn đi đâu, chỉ lái đi không có mục đích, lúc hắn khôi phục tinh thần, xe đã dừng trước cổng khu nhà Trình Vị Vãn.
Chết tiệt thật, hắn thật sự gặp quỷ rồi hắn đến đây làm gì chứ?
Hàn Tri Phản nghĩ vậy liền giậm chân ga, mũi chân vừa mới giậm nhẹ, xe vẫn chưa chuyển động. Thông qua cửa sổ, hắn nhìn thấy bên kia đường có một chiếc xe đang dừng, cửa xe mở ra, Trình Vị Vãn từ trong xe bước ra.
Theo sát cô còn có một người đàn ông mặc một bộ đồ màu trắng bình thường.
Thoạt nhìn hai người rất thân thiết, đứng bên cạnh xe hàn thuyên một lúc lâu, cũng không biết người đàn ông nói gì, Trình Vị Vãn còn nở một nụ cười.
Đại khái là vì trời đã tối, Trình Vị Vãn nhanh chóng vẫy vẫy tay với người đàn ông, cô vẫn còn chưa đi, người đàn ông lại gọi cô lại, sau đó người đàn ông mở cốp xe phía sau, lấy ra một chiếc túi. Bởi vì khoảng cách quá xa, Hàn Tri Phản không thấy rõ chiếc túi kia cụ thể là gì, nhưng hắn nghĩ, có lẽ là một ít thực phẩm dinh dưỡng.
Trình Vị Vãn cũng không khách sáo mà nhận lấy.
Sau khi bóng dáng cô biến mất sau cánh cổng nhà mình người đàn ông mới lên xe rời đi.
Bóng dáng chiếc xe của người đàn ông vừa biến mất một lúc thì điện thoại Hàn Tri Phản liền reo lên.
Hàn Tri Phản tiếp tục nhìn về phía chiếc xe đã đưa Trình Vị Vãn về nhà, nhìn một lúc lâu sau đó thu hồi tầm mắt, liếc nhìn màn hình di động. Cho dù hắn không lưu tên số điện thoại, nhưng chỉ cần nhìn một cái lập tức có thể nhận ra là Trình Vị Vãn gọi tới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 877: Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (27)
Chương 877: Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (27)