Tạ Tư Ngọc vẫn cho rằng, cô không quan tâm đến việc mình đang ngồi bệt bên đường khóc lóc này, đêm đó chính là đêm đau khổ nhất của cả đời cô. Nhưng cô không nghĩ tới rằng, 3 giờ chiều ngày hôm sau mới chính là thời khắc u ám nhất cuộc đời của cô.
Sau khi Trần Minh Đạt bỏ đi, cô đã khóc rất lâu mới đứng dậy, thất tha thất thểu bước đi, cứ đi dọc theo con đường mà không có mục đích gì cả.
Cả người cô đờ đẫn mơ màng, cô còn không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết là mình nên đi đâu. Cô càng không rõ là bản thân đã đi bao lâu rồi. Cô chỉ biết rằng bản thân thật đau khổ. Đến lúc mà cô kiệt sức không thể nào cất bước đi tiếp nữa thì trời đã sáng rồi.
Cô bắt một chiếc taxi đi về nhà, tắm bằng nước nóng xong, cả người cô kiệt quệ nằm trên giường.
Cô thật sự rất mệt, rất mệt nhưng không thể nào ngủ được.
Cô thật sự không biết là bản thân mình giống như người đã chết vậy, bất động nằm trên giường bao lâu rồi. Cô chỉ biết rằng ánh sáng ngoài cửa sổ càng ngày càng chói mắt, khi mà toàn bộ căn phòng ngủ đều đã ngập tràn ánh mắt trời, bụng của cô đột nhiên đau quặn thắt lại giống như bị dao đâm vậy.
Cô đau đến nổi đầu óc quay cuồng, cả người phát run đổ mồ hôi lạnh, cô cảm thấy bản thân mình đau như sắp chết vậy, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Ca.
Sau khi ngắt điện thoại, cô phát hiện ra phía dưới người ướt sũng, cô cố gắng mở chăn ra kiểm tra thì thấy trên nệm toàn là máu.
Sau đó, cô đau đến nổi ngất lịm đi. Lúc cô tỉnh lại thì mình đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện rồi.
Thiên Ca đang ngồi bên cạnh cô, đến khi phát hiện đang được truyền máu. Thì cô cũng đã đoán ra được tình trạng của bản thân rồi. Cho nên cô không dám hỏi cũng không muốn hỏi. Thiên Ca đã phát hiện ra cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chính xác là đang muốn giấu gì đó. Cô ta cười nhẹ nhàng nói: “Đừng có buồn quá, sau này cậu lại mang thai thôi.”
Còn có thể mang thai… Thì ra, cô thật sự đã sẩy thai.
Mặc dù cô đã ngủ cùng Dương Lê nhưng xét về thời gian thì đứa con này, chắc chắn là con của Trần Minh Đạt.
Nếu như không xảy ra chuyện kia với Dương Lê, hoặc là dù cho chuyện với Dương Lê xảy ra, chỉ cần Trần Minh Đạt không biết. Có lẽ qua một thời gian nữa, cô phát hiện kinh nguyệt đến muộn thì sẽ biết trong bụng mình đang có một đứa bé, sau đó cô nhất định sinh con ra. Giống như trong sự hoang tưởng của cô thì cô sẽ kết hôn với Trần Minh Đạt, sẽ sinh cho anh đứa con đầu lòng, sống cuộc sống giàu sang sung túc.
Cũng có thể là cho dù Trần Minh Đạt biết chuyện giữa mình và Dương Lê, nếu cô để ý một chút tới việc trễ kinh nguyệt thì tốt rồi, có lẽ cô sẽ biết mình mang thai. Dù cho mất đi Trần Minh Đạt thì cô có thể giữ lại đứa con này.
Nếu như, nếu như, cũng chỉ là nếu như. Một bước sai này đi đến cuối cùng, cô lại đi đến cái kết cục trắng tay này.
Tạ Tư Ngọc không nói gì, nước mắt đã chảy ra khỏi khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, cô lấy hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng hỏi một câu: “Mấy tháng rồi?”
Thiên Ca biết Tạ Tư Ngọc đang khóc vì đứa trẻ đã mất: “Một tháng rưỡi rồi.”
Hơn một tháng rồi… Đó chính là ngày Trần Minh Đạt cầu hôn cô đã mang thai… Tạ Tư Ngọc cuối cùng không thể nào chịu được nữa, liền nức nở khóc òa lên.
Tiếng khóc của cô nghe thương tâm đến não lòng, cô hoàn toàn không để ý, Thiên Ca đang ở bên cạnh cô, trên đường đi có nhận được điện thoại về một bộ phim mới mà tập đoàn Trần Thị đầu tư.
----
Từ cái đêm quyết định sinh con thì Quý Ức bắt đầu cải thiện lại công việc, nghỉ ngơi và sinh hoạt, cô còn yêu cầu Hạ Quý Thần bỏ thuốc lá, mỗi sáng còn lôi Hạ Quý Thần dậy tập thể dục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 917: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (17)
Chương 917: Tỷ vạn ngôi sao không bằng em (17)