Một tiếng đổ vỡ lớn vang lên “bịch” thì chiếc điều khiển màn hình ti vi từ xa đã rớt và vỡ tan tành trên mặt đất.
Quản gia không có mặt ở đó nên không biết đã xảy ra việc gì, nghe có tiếng động phát ra, bà còn tưởng rằng do không cẩn thận nên đồ đạc bị vỡ, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ tiến về phía phòng khách.
“Cái gì…” - Quản gia vừa cất lên hai tiếng. Thì bản thân đã phát hiện ra không khí trong phòng khách có chút bất thường. Bà biết vậy nên im lặng không nói nữa. Trước tiên nhìn về phía Trình Vị Vãn đang đứng phía trước ghế sofa, mím chặt môi. Sau đó lại nhìn Hàn Tri Phản đang ngồi trên ghế sofa. Khi mà nhìn thấy vẻ mặt đầy ảm đạm của người đàn ông đó, theo bản năng bà lùi lại mấy bước rồi lại lần nữa lánh mặt khỏi căn phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi quản gia vừa rời khỏi phòng khách một giây trước, thì giây sau Hàn Tri Phản đã cất giọng nói, giọng điệu vừa mỉa mai vừa độc ác: “Nếu cô thật sự không bằng lòng thì hãy cút ngay đi cho tôi!”
"Tôi là do thấy con trai đang bị bệnh nên mới cho cô bước vào cái nhà này, cô thật sự quá coi trọng bản thân mình, dám ra điều kiện với tôi? Không biết tự xem lại bản thân mình có cái tư cách đó không!”
Hàn Tri Phản vừa nói vừa đùng đùng đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Lúc Trình Vị Vãn còn ở đó, hắn như thể cảm thấy những lời nói lúc nãy vẫn không đủ xả cơn giận trong lòng, lại nghiến răng nghiến lợi bổ sung một câu “Thật là không biết xấu hổ!” rồi sau đó đi lên cầu thang.
Đại khái là do vẫn chưa hết giận, sau khi hắn ta bước vào phòng ngủ, thì đóng cửa lại rầm rầm.
Phòng khách lại trở về với vẻ yên tĩnh.
Một lúc sau, quản gia đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng đưa tay mở cửa ra thành một khe hở.
Những lời vừa rồi của Hàn Tri Phản, hắn ta hét lên rất lớn, quản gia trốn ở sau cửa mà nghe rõ từng chữ một, bà có vẻ hơi ái ngại, đứng ngoài cửa một lúc mới dám đi vào.
Quan sát tình hình thì Trình Vị Vãn cũng quay đầu lại nhìn.
Chạm phải ánh mắt của Trình Vị Vãn, quản gia bỗng dừng bước, cất giọng nhỏ nhẹ đầy an ủi nói: “Cô Trình, cô không sao chứ?”
Trình Vị Vãn rũ mí mắt xuống, giấu đi sự bối rối trong đôi mắt, miễn cưỡng cất tiếng trả lời một câu “Tôi không sao!” Sau đó không đợi quản gia nói gì, cô đã chỉ tay lên lầu trên “Tôi lên xem Hàm Hàm”, sau đó cúi mặt xuống, vội vã bước chân về phía cầu thang chạy lên lầu trên.
Cô vẫn chưa đi được vài bước, quản gia đã nói vọng về phía cô: “Cô Trình.”
Trình Vị Vãn dừng chân nhưng không quay đầu lại.
Người quản gia như đang do dự gì đó, một lúc sau mới cất tiếng nói: “Cô Trình, cậu Hàn bình thường nói chuyện rất dễ nghe, tính tình cũng rất ấm áp hiền hòa, cô đừng cứng đầu chống lại cậu ấy, cậu ấy không tức giận, cuộc sống của cô cũng sẽ dễ dàng hơn… Tôi không có ý gì đâu cô Trình, tôi…”
Trình Vị Vãn biết rằng quản gia có ý tốt nhắc nhở, mặc dù cô cảm thấy khó chịu nhưng lại quay đầu lại về phía quản gia rồi nói “Cảm ơn”, sau đó xoay người lại, nhanh chân bước lên lầu.
Quản gia không nói gì nữa, đợi đến lúc mà bóng của Trình Vị Vãn đã khuất ở chỗ quẹo vào cầu thang, quản gia mới nhẹ lắc đầu thở dài một hơi, đi về phía trước ti vi cúi người xuống, bắt đầu thu dọn những mảnh vỡ của chiếc remote trên sàn nhà.
----
Đêm đó, Trình Vị Vãn ở trong phòng ngủ của Trình Hàm, ngây ngốc một lúc lâu mới quay về phòng ngủ chính.
Đèn trong phòng đều đã tắt hết rồi, chỉ còn một chiếc ở đầu giường vẫn còn đang bật.
Hàn Tri Phản nằm thẳng thớm trên chiếc giường lớn, không nhúc nhích.
Trình Vị Vãn không xác định được Hàn Tri Phản còn thức hay đã ngủ rồi, cô lại không muốn hỏi hắn ta, cô đứng ở ngoài cửa một lúc mới nhẹ nhàng đóng của lại, cầm túi xách của mình lên, đi vào phòng tắm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 986: Ôm (1)
Chương 986: Ôm (1)