TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 1018: Rời đi (8)

Đối tác cuối cùng đã nói chuyện điện thoại xong và quay trở lại.

Nhưng tâm tư của Hàn Tri Phản lại không thể quay lại chuyện công việc nữa rồi, hắn cứ chốc chốc lại trông ra cửa sổ nhìn Trình Vị Vãn đang đứng bên đường.

Cô cúi đầu, không biết là đang nhìn gì. 

Không biết có phải là ảo giác của hắn không, nhưng hắn luôn cảm thấy bóng dáng của cô rất cô đơn và đáng thương.

“Anh Hàn?” - Đối tác nói rất nhiều thứ nhưng Hàn Tri Phản đều không có phản ứng, lúc này mới nhịn không được lên tiếng gọi.

Hàn Tri Phản quay lại, nói tiếng “xin lỗi”, hàm ý bảo đối tác lặp lại lần nữa. 

Lúc đầu Hàn Tri Phản vẫn rất chăm chú lắng nghe đối tác nói chuyện, nhưng nghe được một nửa thì tâm tư của hắn lại tiếp tục quay lại chỗ của Trình Vị Vãn.

Hắn nhìn thấy thân thể cô đang run lên nhè nhẹ… Bàn tay đang cầm cốc cà phê của hắn cũng bất giác nắm chặt lại.

Cô ta đang khóc sao? 

Nhân viên lễ tân rốt cuộc đã nói gì với cô ta? Là việc gì đã khiến cô ta khóc?

“Anh Hàn?” – Đối tác lại một lần nữa gọi Hàn Tri Phản.

Hàn Tri Phản lại lên tiếng “xin lỗi”, sau đó thì không bảo đối tác lặp lại những lời khi nãy một lần nữa mà lại nói: “Thật sự xin lỗi, tôi có chuyện cần phải xử lý. Nếu anh có hứng thú với chuyện hợp tác của chúng ta thì chúng ta chọn thời điểm khác để bàn chi tiết hơn nhé…” 

Vừa nói, Hàn Tri Phản vừa đứng dậy gọi phục vụ đến tính tiền.

“Anh Hàn?” – Đối tác có chút bất mãn vì Hàn Tri Phản đột ngột bỏ đi mà không có nguyên do.

Hàn Tri Phản dường như không nhìn thấy biểu hiện của đối tác, đưa cho phục vụ vài tờ tiền, thậm chí còn không lấy tiền thối đã lên tiếng “tạm biệt” với đối tác rồi vội vã rời khỏi quán cà phê. 

Hàn Tri Phản không ra ngoài khách sạn để đến chỗ Trình Vị Vãn mà đến quầy lễ tân trước.

Cô nhân viên lễ tân trò chuyện với Trình Vị Vãn khi nãy đang làm thủ tục nhập phòng cho khách tại quầy. Hàn Tri Phản không làm phiền cô, chờ đến khi cô làm việc xong mới đi đến: “Khi nãy có một cô gái tên là Trình Vị Vãn tới đây đúng không?”

Hàn Tri Phản mỗi năm đều đều đặn đặt phòng ở khách sạn Bốn Mùa, nhân viên lễ tân nhận ra hắn, khi nghe hỏi liền thành thật trả lời: “Đúng thế, thưa anh Hàn.” 

“Cô ấy đến đây làm gì?”

“Cô ấy đến tìm ông Trình Vệ Quốc.”

Nghe thấy ba chữ “Trình Vệ Quốc”, Hàn Tri Phản bất giác nhíu mày. 

Nhân viên lễ tân không nhận ra điều gì bất thường ở Hàn Tri Phản, tiếp tục đem toàn bộ những chuyện mà mình biết kể lại cho hắn: “Nhưng ông Trình Vệ Quốc không chịu gặp cô ấy.”

Không chịu gặp cô ấy?

Hàn Tri Phản tiếp tục nhíu mày. 

Ông ta là cha ruột của cô ấy, sao lại không gặp cô ấy?

Nhân viên lễ tân nhìn ra Hàn Tri Phản đang thắc mắc, tiếp tục dùng giọng nghi hoặc nói: “Tôi cũng không rõ tại sao ông Trình Vệ Quốc không chịu gặp cô Trình, hai người là cha con nhưng tôi lại cảm giác giống người lạ hơn. Ông Trình Vệ Quốc lúc vừa nhận điện thoại của tôi, nghe thấy con gái đến tìm mình thì gần như không do dự mà trả lời ngay là không gặp. Sau đó ông ấy còn bảo tôi chuyển lời cho cô Trình, rằng ông ấy rất bận, không muốn cô ấy làm phiền ông ấy.”

“Sau đó thì sao?” - Hàn Tri Phản nghe nhân viên lễ tân nói đến đây thì không nói nữa, bèn lên tiếng hỏi. 

Cô nhân viên lễ tân nói: “Ông Trình chỉ nói mấy lời này, ngoài ra không còn gì khác. Sau đó tôi thuật lại cho cô Trình nghe, cô ấy trông có vẻ rất buồn, sau đó thì rời đi.”

Vậy là Trình Vị Vãn đến đây để gặp Trình Vệ Quốc? Cô ấy trông có vẻ buồn bã như vậy khi rời đi là vì Trình Vệ Quốc không gặp cô ấy?

Không phải Trình Vệ Quốc chỉ có một cô con gái này nên rất cưng chiều sao? 

Đọc truyện chữ Full