CHƯƠNG 9
Lôi Chấn Vũ khẽ cười, sự kiêu ngạo độc đoán tự nhiên lộ ra: “Cậu em, cậu muốn thế nào, nói ra là được!”
Trình Kiêu khẽ cười: “Tôi muốn mặt trời trên bầu trời, ông có không?”
Lôi Chấn Vũ có chút tức giận: “Cậu đang cố tình làm khó tôi!”
“Nếu như ông nghĩ như vậy, thì là như vậy!” Trình Kiêu không giải thích, anh đứng ở trên đỉnh mặt trời, chém ba vị Chân tiên Hợp đạo cảnh.
Đối với Trình Kiêu, có thể chém mặt trời chỉ trong một nhát!
Nhìn thấy Lôi Chấn Vũ tức giận, Tôn Mạc vội vàng nhỏ giọng thuyết phục: “Ngài đừng lo lắng, anh ấy có tính khí như vậy, tôi sẽ thuyết phục anh ấy!”
Trên thực tế, Tôn Mạc rất muốn vứt luôn Trình Kiêu và tự mình đi, nhưng người ta là mời Trình Kiêu.
Tôn Mạc đi tới bên người Trình Kiêu, giễu cợt nói: “Sao hả? sợ vận may không còn, sợ lộ nguyên hình? Nên anh không dám đi?”
“Ai bảo anh hôm qua khoe khoang làm chi!”
“Đừng lo, anh không cần lo việc khám bệnh, chỉ cần đi theo là được.”
Trình Kiêu liếc cô một cái, thấy cô có chút tự đắc, anh nói: “Cô cho rằng hôm qua tôi cậy vào vận may sao? Được thôi, tôi đi cùng cô!”
Tôn Mạc luôn cho rằng Trình Kiêu có thể chữa khỏi bệnh cho cậu bé đúng là do mèo mù vớ phải chuột chết. Hôm nay, Trình Kiêu không dám đồng ý lời mời của Lôi Chấn Vũ, chính là bằng chứng tốt nhất.
Không phải Trình Kiêu không đi, chính là không dám!
“Ngài Lôi, anh ấy đã đồng ý, đi thôi!” Tôn Mạc hài lòng nói.
“Cũng nhờ cô!” Lôi Chấn Vũ khẽ cười, như thể chuyện không vui vừa rồi chưa từng xảy ra.
Trình Kiêu và Tôn Mạc ngồi chiếc Audi A8 màu đen của Lôi Chấn Vũ đến bệnh viện Nhân dân.
Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên giường bệnh màu trắng nằm một người đàn ông trẻ tuổi bị trói bằng dây thừng, miệng nhét khăn trắng vẫn đang giãy giụa.
Đứng bên cạnh là một người phụ nữ mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, bà ta đang lén lau nước mắt.
“Hai người, mời vào!” Lôi Chấn Vũ đưa tay ra hiệu, chào đón Trình Kiêu và Tôn Mạc vào phòng.
“Đây là thần y mà anh mời tới ư?” Người phụ nữ vẻ mặt khó hiểu hỏi khi thấy hai người Trình Kiêu còn trẻ như vậy.
“Thời gian không còn nhiều, để hai người khám bệnh cho Hồng Húc trước, em tránh sang một bên!” Lôi Chấn Vũ dứt khoát nói.
Tuần Châu dù nghi ngờ nhưng cũng không dám lơ là, vội vàng đứng sang một bên.
“Con trai ngài bị sao vậy?” Tôn Mạc hỏi.
Lôi Chấn Vũ nói: “Mấy ngày trước cũng không sao, nhưng hôm nay đột nhiên thành thế này, thấy ai cũng cắn, như phát điên rồi!”
“Đây chắc là não có vấn đề, đã để bác sĩ chuyên khoa não khám chưa?” Tôn Mạc hỏi.
“Khám rồi, cũng đã chụp CT não. Không có tổn thương nào ở não, các chuyên gia cũng không nhìn thấy có gì bất thường!”