CHƯƠNG 45
Mộc Tứ Tứ nhìn Trình Kiêu, đột nhiên cảm giác được Trình Kiêu kỳ thực lớn lên rất đẹp trai.
Mộc Nhĩ nói: “Tứ Tứ, còn không mau xin lỗi!”
“A, được!” khuôn mặt Mộc Tứ Tứ đỏ lên, cúi đầu, âm thanh giống như muỗi kêu: “Anh Trình, lúc trước có đắc tội, xin hãy tha lỗi!”
Trình Kiêu cười nhạt một cái nói: “Không sao.”
Nhìn thời gian một chút, hiện tại những người đó hẳn là cơm nước xong xuôi.
“Tôi còn có việc, cáo từ trước!” Trình Kiêu nói.
Mộc Nhĩ vội vàng nói: “Anh Trình giúp tôi được tận mắt thấy gốm màu đời Đường chân chính, tôi pháp đáp tạ!”
“Như vậy đi, chỗ này của tôi cất giữ không ít, cũng đều có chút giá trị, Anh Trình có thể chọn một món, coi như là tôi tạ lễ đối với Anh Trình!”
Trình Kiêu lắc lắc đầu nói: “Ông Mộc không cần phải khách khí, cáo từ!”
Mộc Nhĩ quả thật cất giữ không phải ít, cũng rất có giá trị, nhưng không có thứ nào mang linh khí, nên Trình Kiêu không cần.
“Tôi tiễn Anh Trình!” Mộc Nhĩ nói.
Đứng ở cửa nhìn Trình Kiêu rời đi, Mộc Nhĩ cảm thán: “Người này có phong thái của đại sư! Tứ Tứ, nhớ kỹ sau này không thể đắc tội!”
Mộc Tứ Tứ không trả lời gì, mà nghiêng nghiên cái đầu, không biết đang nghĩ gì.
Trình Kiêu trở lại nhà họ Tôn, đám người Tôn Đại Hải đã trở về.
Vừa vào cửa, Ninh Lan liền mặt đầy tươi cười lôi kéo Trình Kiêu, ngồi ở trên ghế sa lon, nói không ngừng.
“Kiêu, hôm nay thực sự con giỏi lắm đó, đám bạn bè thân thích kia khen con hết lời đấy!”
“Cậu cả con nói có thời gian sẽ đến cảm ơn con đàng hoàng, con không biết mặt mợ cả con khó coi đến cỡ nào đâu, ai bảo trước đây chị ta luôn luôn khinh thường con, lần này chắc hối hận lắm!”
“Ngày hôm nay thực sự là quá vui!”
Thấy Ninh Lan vui vẻ, Trình Kiêu cũng rất vui mừng: “Dì Lan, dì vui là được rồi.”
“Sao còn gọi dì? Đổi gọi mẹ!” Ninh Lan liếc mắt nhìn Trình Kiêu .
Từ phòng vệ sinh đi ra, Tôn Đại Hải ho nhẹ một tiếng, bộ dạng nghiêm túc .
“Trình Kiêu, nếu cậu đã có cơ hội quen biết nhân vật lớn như chủ tịch Lôi thì phải cẩn thận đối đãi, đừng đắc tội người ta!”
Trình Kiêu sắc mặt bình thản, ở trong mắt đám người Tôn Đại Hải, có thể Lôi Chấn Vũ là nhân vật giỏi giang, nhưng đối với đại đế Thương Sinh mà nói, Lôi Chấn Vũ chẳng qua chỉ là một người bình thường, như con kiến mà thôi.
Nhìn thấy Trình Kiêu không có phản ứng, Tôn Đại Hải cho rằng Trình Kiêu còn đang ghi hận mình, sắc mặt khó coi hừ lạnh một tiếng rồi trở về phòng.
Ninh Lan trừng mắt với Tôn Đại Hải , nói với Trình Kiêu: “Kiêu, con đừng để ý đến ông ấy, cái mặt thối này của ông ấy chưa từng tốt đẹp bao giờ.”
Trình Kiêu ôn hòa nói: “Con không sao. ”
“Đúng rồi, Mạc nó ngủ rồi, lại nói khi nào các con sinh một đứa bé mập mạp cho mẹ đây? Mẹ đã chờ nửa năm rồi!” Ninh Lan nhỏ giọng nói, trên mặt tràn ngập chờ mong, nhìn ra được là thật tâm muốn có cháu ngoại.