CHƯƠNG 65
Vương Hiểu Hi rất quen thuộc chỗ này. Mua sắm xong, Cô ta nhanh chóng kéo theo túi lớn túi nhỏ quay trở lại cùng Tôn Mạc và Y Linh.
“Đi, đi tính tiền!” Vương Hiểu Hi liếc nhìn Trình Kiêu, ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong. Cô ta rất muốn chứng kiến khoảnh khắc Trình Kiêu xấu mặt.
Y Linh liếc qua Lý Ngôn, biểu cảm áy náy nói: “Xin lỗi, tôi chỉ nhìn trúng một món quần áo, thế nhưng Hiểu Hi lén nhét cho tôi nhiều như vậy. Một lát nữa hãy để tôi tự thanh toán đi!”
Lý Ngôn làm bộ cả giận nói: “Y Linh, em nói vậy là khinh thường anh sao? Vừa nãy đã thống nhất rồi mà. Các em cứ mua thỏa thích, đàn ông bọn anh đến thanh toán là được! Anh còn cảm thấy em mua quá ít ấy chứ?”
“Đúng vậy đó Tiểu Linh Linh, Lý đại thiếu người ta nhiều tiền, để người ta ga lăng xíu đi mà!” Vương Hiểu Hi biết Lý Ngôn muốn theo đuổi Y Linh, nhưng khổ nỗi Y Linh lúc nào cũng lạnh nhạt với anh ta. Cô ta là đang cố ý tạo cơ hội cho Lý Ngôn thể hiện.
Y Linh không nói chuyện.
Lý Ngôn nhìn về phía Trình Kiêu, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt nhìn có chút hả hê: “Trình Kiêu, đi tính tiền thôi!”
“Nếu như không có tiền thì có thể hỏi vay Cậu cả Lưu của chúng tôi, tôi tin tưởng Cậu cả Lưu sẽ rất rất sẵn lòng giúp đỡ người khác đấy.”
Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, vô cùng ghét bỏ quay đầu đi.
Trình Kiêu không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của bọn họ, anh đi tới quầy thu tiền đặt thẻ tử kim mà Lôi Chấn Vũ đã tặng lên quầy.
“Tính tiền đi!” Trình Kiêu bình thản nói.
“Yo, dám tính tiền thật kìa!” Lý Ngôn nở nụ cười xấu xa, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Triệu Cương cười lạnh nói: “Cố làm ra vẻ thôi, tôi không tin một người bất tài ăn bám như anh ta lại có đồng nào để mà trả đấy. Quần áo Hiểu Hi chọn chắc cũng phải tốn hết mấy chục triệu.”
Tôn Mạc nhíu mày, tiền trên người Trình Kiêu cho tới bây giờ cũng sẽ không vượt quá sáu con số, giá trị đống quần áo này phải đến hơn trăm triệu, anh lấy đâu ra tiền để trả?
“Được rồi, đừng thể hiện nữa. Trên người anh có bao nhiêu tiền tôi còn không biết sao? Bày đặt tỏ vẻ như vậy có ích lợi gì không!” Tôn Mạc mắng.
Nghe Cô ta nói, đám người Lý Ngôn và Triệu Cương càng thêm đắc ý. Chỉ có Y Linh là nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ thương hại.
Trình Kiêu lẳng lặng nhìn Tôn Mạc, không đau khổ cũng không vui vẻ, giọng nói rất bình thản: “Trước đây có lẽ cô rất hiểu tôi. Nhưng kể từ hôm nay trở đi, cho dù cô có đi tìm đến cuối cuộc đời, thứ duy nhất cô có thể nhìn thấy chỉ có thể là dấu chân của tôi mà thôi!”
“Để đồ lên đi, cô tự nhiên sẽ biết tôi có tiền hay không.”
Anh đường đường là Đại đế Thương Sinh, chỉ e ngay cả cái dấu chân anh Tôn Mạc cũng không đuổi kịp.
Sắc mặt Tôn Mạc tái nhợt, bình thường cho dù Cô ta nhục mạ thế nào, Trình Kiêu cũng tuyệt đối không dám đôi co nửa lời. Vậy mà giờ đây, anh ta dám công khai khinh thường cô ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Tương phản quá lớn khiến cho Tôn Mạc không thể chấp nhận nổi.
“Được, nếu như anh đã muốn mất mặt, tôi đây sẽ thành toàn!” Tôn Mạc để một đống quần áo xuống quầy hàng, lạnh lùng nói: “Tính tiền.”