TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 847

CHƯƠNG 847

Anh ta làm vậy để cô lập Trình Kiêu và làm cho mọi việc tiếp theo có vẻ tự nhiên.

Những học sinh không biết lý do cảm thấy điều Lục Thiên Hào nói rất có lý, cũng ào ào khuyên: “Đúng vậy, thầy Trình, vừa rồi đúng là thầy đã sai. Thầy không nên ra tay trước, thầy xin lỗi người ta đi!”

Thanh niên kia đắc ý giễu cợt: “Thằng nhóc, xin lỗi đi!”

Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn mấy học sinh kia: “Các ngươi đi học riết rồi học tới nỗi ngu người luôn phải không.”

Nghe những gì Trình Kiêu nói, các học sinh đỏ mặt và có chút tức giận.

“Thầy Trình, chúng tôi đều có thiện ý, thầy không cảm kích thì thôi, tại sao còn nói chúng tôi như vậy!” Một nam sinh tủi thân oán trách.

“Đúng đấy, thầy Trình, mọi người đều có ý tốt, cho dù thầy không cảm kích thì cũng đừng nói như vậy với chúng tôi!” – Một nữ sinh cũng đứng lên nói.

Trong mắt những học sinh này, người thanh niên khuôn mặt dữ tợn, nếu có thể thì cố gắng đừng chọc vào anh ta.

Tô Thanh Nham không muốn uy tín mà Trình Kiêu gây dựng được trong lòng các học sinh bị mất đi chỉ vì những chuyện vặt vãnh như vậy.

Tô Thanh Nham vội vàng đứng lên, nhìn về phía người thanh niên nói: “Trong chuyện này thần y Trình quả thực có chút thiếu suy nghĩ, thế này đi tôi xin lỗi anh thay anh ấy, chuyện này kết thúc tại đây. Sao?”

Tô Thanh Nham vốn cũng có ý tốt, nhưng khi ông ta đứng lên, đồng nghĩa với đã xác nhận Trình Kiêu đã sai.

Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn Tô Thanh Nham, vẻ mặt kỳ quái nói: “Hiệu trưởng Tô, học sinh không hiểu chuyện thì thôi, lẽ nào ngay cả ông cũng già lú lẫn rồi?”

Mặt Tô Thanh Nham lập tức đỏ gay, thì thào nói: “Thần y Trình, tôi chỉ không muốn anh gặp rắc rối!”

Tên thanh niên kia chế nhạo: “Ông xin lỗi thì không tính, tôi muốn tên nhóc kia đích thân xin lỗi tôi! Bằng không, chuyện này chưa xong đâu!”

Trình Kiêu nhướng mi, liếc anh ta một cái, phun ra một chữ: “Cút!”

“Mày, tự tìm đường chết!” – Thanh niên tức giận hét lên, vẻ mặt vô cùng tối tăm.

Lục Thiên Hào mắt láo liên, sắc mặt khó xử nói: “Thầy Trình, thái độ của anh hơi quá đáng!”

“Lỡ truyền ra ngoài, khiến mọi người nghĩ rằng những người xuất thân từ Đại học Y chúng ta không có tố chất như thế thì sao?”

Mặc dù các học sinh khác không nói, nhưng biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt của họ đã thể hiện cảm xúc bên trong của họ.

Những sinh viên này vừa bị thuyết phục bởi y thuật của Trình Kiêu, trong tâm trí của họ, họ đương nhiên coi Trình Kiêu là loại người có y thuật và y đức hoàn hảo.

Tuy nhiên, sự ngang ngược và thô lỗ bây giờ Trình Kiêu biểu hiện ra đã phá tan ảo tưởng về sự hoàn hảo trong lòng họ.

Trong lòng những học sinh này chợt dâng lên một cảm giác hụt hẫng.

Mặc dù học sinh ở Hà Tây không tới nỗi lớn tiếng mắng chửi Trình Kiêu, nhưng một số người không khỏi len lén bình phẩm: “Thầy Trình quá ngang ngược!”

Đọc truyện chữ Full