TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 891

Chương 891

Bạch Thụy Văn khom người với lão giả trên mày có một vết sẹo đăng sau tên kia, nói: “Ông Nghiêm, mời ngài ra tay, tên nhóc kia hẳn là một cao thủ Đại Thành tiên thiên, chỉ một mình ông Liên, tôi sợ không trị được cậu ta!”

Ông Liên và Ông Nghiêm như có như không liếc Trình Tiêu, nhìn nhau cười lạnh: “Chỉ là một người bình thường như vậy đã dọa các người sợ đến mức này?

“Hai đầu ngón tay tôi có thể bóp chết cậu tai”

Bạch Thụy Văn cung kính nói: “Hai vị tiên sinh dù sao cũng đừng sơ suất, tên nhóc này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vẻ ngoài, tôi đã ăn đau từ tên đó!”

Ông Liên để lộ vẻ mặt khinh thường, nói bằng giọng vô cùng ngạo mạn: “Không cần, dù là tôi hay lão Nghiêm thì chỉ cần một người cũng để khiến thằng nhấãi ranh này chết chắc rồi!”

“Bảo hai người bọn này cùng xông lên tấn một đứa nhỏ như vầy! Lỡ bị truyền ra ngoài thì cái mặt già của hai người bọn tôi biết để ở đâu!”

Ông Nghiêm gật đầu tán thành: “Anh Liên nói rất đúng, mỗi thằng nhãi này thôi thì đâu xứng để bọn tôi ra tay? Nhưng tôi còn nợ ông Lục một ân nghĩa lớn, thằng nhấi này dám đụng tới cậu Lục, tức là dám đối nghịch với ông Lục!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thế để tôi ra tay dạy dỗ cậu ta một chút trước vậy”

Ông Liên chắp tay, nói: “Lão Nghiêm, xin mời!”

Ông Nghiêm nhìn về phía Trình Kiêu, cười một tiếng mỉa mai: “Nhóc con, nếu bây giờ cậu quỳ xuống, dập đầu cầu xin cậu Lục đây tha thứ, tôi sẽ tha cho cậu! Băng không, cậu sẽ phải nếm mùi đau khổi”

Lục Thiên Hào đứng bên cạnh vuốt mông ngựa, trưng ra dáng vẻ nịnh nọt vừa cười vừa nói: “Ông Nghiêm đã ra tay thì thăng nhóc này chết chắc!”

Trình Kiêu biếng nhác liếc mắt nhìn lướt qua ông Nghiêm không thèm coi ai ra gì kia, bình thản đáp: “Không cần, chỉ bằng hai tên phế vật các người hả, tốt hơn vân nên đồng loạt xông lên đi!”

Ông Nghiêm và ông Liên vô cùng phấn nộ, lập tức đồng thanh quát lớn: “Ngông cuồng!”

“Nhãi ranh, mày có biết hai người bọn tao là ai không? Dù là gia chủ của nhà họ Lục và nhà họ Bạch ở Giang Nam cũng phải tôn kính bọn tao đấy, thế mà mày lại dám xỉ nhục bọn tao, đúng là tự tìm đường chết!”

“Anh Liên, để tôi lên trước, dạy cho cậu ta bài học nhớ đời!”

Vừa dứt lời, mặt mày ông Nghiêm tối lại, một luồng hơi thở âm u lạnh lùng phát ra từ cơ thể ông ta, xem ra thứ công pháp mà ông Nghiêm tu luyện là một loại có thuộc tính âm hàn.

“Nhấi con, tao chuẩn bị ra tay đây. Lát nữa có bị đánh chết cùng đừng trách tao không nhắc nhở mày!”

Vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên mặt ông Nghiêm, ánh mắt ông ta nhìn Trình Kiêu hệt như đang nhìn một con kiến.

Ông Liên đứng bên cạnh than ngắn thở dài, nói: “Mấy tháng không gặp, tu vi của lão Nghiêm lại tiến bộ thêm rồi, xem ra không bao lâu nữa là có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong. Mười năm sau, hẳn sẽ có hy vọng trở thành tông sư!”

Bạch Thụy Văn đứng bên cạnh lộ ra biểu cảm ngạc nhiên: “Hóa ra ở phương diện võ đạo, ông Nghiêm lại có thiên phú cao như vậy! Tông sư, trong số một trăm võ giả Tiên Thiên, có thể xuất hiện một người trở thành tông sư đã là không tệ rồi đó”

Ông Liên bật cười ha ha, nói: “Cậu Bạch không cần nản lòng, bây giờ dù còn trẻ nhưng cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cũng xem như có chút thành tựu, đợi một thời gian nữa, nhất định tu vi của cậu sẽ vượt qua sự mong đợi của tôi, trước năm năm mươi tuổi hẳn là có hy vọng trở thành tông sư!”

Đọc truyện chữ Full