TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 188: Anh sẽ thương em thật tốt

Edit: alone gob

Beta: minhhy299

Qua quá trình ước lượng chính xác, Thiên Tuyết một trăm tám mươi cân, Uyển Tình một trăm bốn mươi cân…Khụ, đó là sách của các cô!

Đơn giá mỗi cân là sáu, Thiên Tuyết có 1080 đồng, Uyển Tình có 840 đồng…….

Kéo vali không trở về thật thoải mái. Thiên Tuyết nói: “Tri thức đúng là sức mạnh, không nghĩ tới mình ba năm này, một trăm tám mươi cân! Nhưng đem bán phế liệu chỉ có một trăm lẻ tám ---hóa ra kiến thức không đáng giá tiền như thế….”

Trở lại phòng ngủ, Thiên Tuyết vào cửa trước, đột nhiên thét chói tai “A” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Uyền Tình lập tức đánh vào lưng cô, mũi đau quá.

Thiên Tuyết yên lặng tránh ra, cô ngẩn đầu thấy Mục Thiên Dương.

Hắn ngồi trên ghế cô, lật quyển sách duy nhất cô để lại ghi danh dự thi.Từ chỗ cô nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy bên mặt hắn. Tóc của hắn ngắn hơn lần trước nhìn thấy, hẳn là đã từng cắt qua, sạch sẽ lưu loát. Đường cong khuôn mặt hắn cứng rắn mà lạnh lùng, ngón tay thon dày mạnh mẽ, ngồi ở đó như một pho tượng Thần Ma đến, làm cho người ta nhìn thấy sợ.

Uyển Tình đứng bất động, khiếp sợ đến không thể hô hấp.Hắn làm sao có thể đến? Hắn làm sao có thể đến?!

Mục Thiên Dương ngẩn đầu liếc nhìn các cô một cái, rồi nhìn chằm chằm vali trên tay các cô: “Đi đâu?”

Thiên tuyết nói:”Bán sách.”

“Hử?” Hắn nhíu mày nghe không hiểu.

Thiên Tuyết liền hưng phấn nói: “Hai người chúng em bán cộng lại không sai biệt lắm được hai trăm đồng!”

“Các em hai người cộng lại mới bán được hai trăm đồng?” Mục Thiên Dương lớn tiếng hỏi lại, “Ai dám mua, anh chặt hắn!”.

“Là sách……..” Thiên Tuyết nhè nhẹ nói.

“Nhìn không ra em còn có thể sống?”

Thiên Tuyết cười hắc hắc:” Em đương nhiên sẽ không…..”

Mục Thiên Dương bất mãn liếc cô:” Còn không mau thu dọn đồ?”

Thiên Tuyết vội vàng bỏ vali xuống, mở tủ quần áo, mang toàn bộ quần áo nhét vào vali. Cô đã chuyển đi một chuyến, không còn mấy cái, phiền Uyển Tình một đống quần áo lớn.

Thấy Uyển Tình đứng không nhúc nhích, vội vàng kéo cô qua.

Uyền Tình phục hồi lại tinh thần, chậm rãi thu dọn đồ đạc. Dọn dọn, nhịn không được khóc lên, cô ngổi chồm hổm xuống đất vụng trộm lau nước mắt.

Khóc có cái gì tốt? Đánh cuộc thua thế nào? Cô còn có thể chạy trốn mà! Về sau có khi lại có cơ hội…

Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi:”Sách đều bán, lỡ không thi đậu thì sao?”

Vừa nghe Thiên Tuyết vội vàng phi phi phi:”Anh đừng nguyền rủa Uyển Tình! Em khả năng thi đậu không cao, nhưng cậu ấy tuyệt đối không thể không đậu!”

Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô một cái, cô ngoan ngoãn cân miệng.

Uyển Tình cắn chặt răng lắc đầu, vụng trộm hơi hít mũi nói:”Thi không đậu quên đi…. Dù sao tôi tuyệt đối không thi cấp ba nữa.”

Thi đậu, cô không được tự do phát triển, thi không đậu, cô cũng sẽ không hơn, cô không muốn mẹ vì điều này mà vất vã như vậy nữa. Hơn nữa, cô không nghĩ mình lại thi không đậu. Không có sức nặng, hai chung quy cũng là tiền vốn mà? Hai không có nguồn gốc, dù nhiều lần cũng cần tiền vốn đấy? Kém nữa còn có trường dạy nghề mà. Cô cố gắng rối loạn nữa cũng không có khả năng ngay cả trường dạy nghê đều thi không đậu.

Mục Thiên Dương hỏi: “ Em cảm thấy thế nào?”

“Tạm được.” Uyển Tình dùng sức cúi đầu, đặt quần áo vào trong vali.

Thiên Tuyết đột nhiên hỏi:”Anh, anh vào bằng cách nào?”Lúc các cô đi đã khóa cửa mà.

“Anh đến vừa đúng lúc bạn cùng phòng các em rời khỏi.” Mục Thiên Dương nhíu mày:”Hình như nói tốt nghiệp rồi cùng nhau tha hồ vui chơi?”

Thiên Tuyết sửng sốt một chút, gật đầu:”Lúc trước có nói qua.”

“Nhất định phải tham gia?”

Thiên Tuyết nhìn biểu cảm trên gương mặt của hắn, nếu mình trả lời “Đúng”, không chừng thẻ tín dụng bị tịch thu cái gì cũng không làm được, đành phải lắc đầu.

Mục Thiên Dương gật đầu hài lòng:” Vậy thì trực tiếp về nhà.”

Thiên Tuyết nhìn nhìn Uyển Tình, cảm thấy mình nên tránh đi tốt hơn, liền khụ một tiếng:”Xe anh đậu ở đâu, em cầm vali đi xuống trước.”

“Gọi điện thoại cho A Thành.”

Thiên Tuyết gật đầu, mang vali bỏ chạy, Mục Thiên Dương bỏ sách xuống, ngồi xuống cạnh Uyển Tình: “Khóc cái gì?”

Hắn phát hiện?Uyển Tình sửng sốt, không dám nhìn hắn.

Mục Thiên Dương sử dụng chút lực hung hăng ôm cổ cô, sau đó xoay mặt cô qua hôn lên.

Uyển Tình phát run một cái.

Mục Thiên Dương hơi vội vàng hôn cô, động tác có chút không khống chế được. Một lát sau, hắn buông cô ra, hô hấp run run, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô.

“Sớm nói…em thất bại.” Hắn thở hồng hộc nói, lại ôm chặt cô, không ngừng liếm mút trên lỗ tai cô, “Có nhớ anh hay không?”

“Có….” Uyển Tình nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, nhắm mắt bình tĩnh trở lại.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng......

Mục Thiên Dương hung hăn bế cô lên:” Bảo bối ngoan….Anh sẽ thương em thật tốt.”

Hắn nói là thật lòng, nhưng nghe vào trong tai cô đã nhiễm màu sắc ái muội, vẻ mặt đờ đẫn, phảng phất nhìn thấy sinh mệnh của mình suy yếu dưới thân hắn.

Trốn không thoát, rốt cuộc cũng trốn không thoát…..

Lên ngồi sau xe, Thiên Tuyết nhận được điện thoại của Sở Thiệu, Sở Thiệu nói:” Đêm nay nhất định chơi thâu đêm, tám giờ tập hợp!”

“Cái đó….”Thiên Tuyết thoáng nhìn qua Mục Thiên Dương phía sau,”Tớ và Uyển Tình không tới, nhà tôi đêm nay có tiệc, muốn đưa cậu ấy cùng đi.”

“Như vậy à…..”Giọng điệu Sở Thiệu có hơi thất vọng, “Vậy lần sau đi.”

Uyển Tình thấy Thiên Tuyết tắt điện thoại, nhìn Mục Thiên Dương:” Tôi hôm nay cũng không thể về nhà được?Mẹ biết tôi hôm nay mới thi xong.”

“Mục Thiên Dương ôm sát cô, hôn hôn lên mặt cô: “Ngày mai đi.”

Uyển Tình nhíu mày gật đầu: “Vậy để tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi.”

“Ừ.” Hắn buông cô ra.

Uyển Tình lấy điện thoại ra, gọi cho Từ Khả Vi: “Mẹ……Tối mai con sẽ về, tối nay con liên hoan với các bạn.”

“Đừng uống rượu.” Từ Khả Vi dặn dò.

“Yên tâm đi.”Uyển Tình nói xong tắt điện thoại.

Mục Thiên Dương lại ôm lấy cô, nhìn phía trước hỏi Thiên Tuyết: “Em đi tới đó hay là về nhà?”

Thiên Tuyết liếc nhìn bọn họ một cái, thở dài: “Đi chỗ anh ở vài ngày đi, chờ Uyển Tình rảnh em mang cậu ấy cùng trở về, không phải ông nội rất thích chơi cờ cùng cậu ấy sao?”

Uyển Tình sửng sốt:” Ông nội có nhắc tới mình?”

“Ông nội có thể nhớ cậu! Mỗi lần về nhà, ông đều hỏi!”

Uyển Tình không nghĩ tới ông nội lại nhớ mình như vậy, nhịn không được cảm động.

Trở lại biệt thự, Thiên tuyết biết hai người xa cách đã lâu, lười quản bọn họ, chạy vội về hướng thư phòng lên mạng.

Mục Thiên Dương dắt Uyển Tình, từng bước lên lầu đi vào phòng ngủ, một tay ép cô vào tường, bổ nhào qua hôn cô.

Uyển Tình hơi kinh ngạc một chút, cô bị hôn đến thở không nổi. Hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, vội vàng giữ lấy.

“A---- -----“Uyển Tình kinh hô một tiếng,”Thuốc! Chưa uống thuốc….”

Mục Thiên Dương vừa nghe, trong lòng nảy sinh ác ý mãnh liệt.Uyển Tình trở tay không kịp, lại nói một tiếng, vội vàng che miệng lại, sợ bị người khác nghe thấy.

Đọc truyện chữ Full