Mục Thiên Dương nghe xong lời của cô, lặng đi một chút. Sau đó chuyển thân thể của anh qua, cười cười: “Quên đi. Hiện tại em không tình
nguyện, làm cũng không có thụ vị. Bất quá em nhớ kỹ em nợ anh một lần,
chờ đến một ngày nào đó em không coi chuyện này là nước lũ hoặc thú dữ,
thì quay trở lại cho anh!”
“Thực có ý như vậy sao?” Uyển Tình nhịn không được nhíu mày.
“Em cứ nói đi?” Mục Thiên Dương cắn một cái ở trên mặt cô.
Uyển Tình sợ tới mức trốn tránh, anh kéo cô đi ra ngoài.
“Chao ôi, hoa quả.”
“Quay về lại ăn!”
Uyển Tình nóng lòng vội vàng dừng lại, ngăn cản cước bộ của anh: “Em không đi!”
“Vì sao?” Anh quay đầu hỏi.
“Đụng phải người làm sao bây giờ?”
Mục Thiên Dương lặng đi một chút, buồn bực không được, nâng tay lên vân ve tóc của cô, giống như một đứa bé cáu kỉnh.
“Anh làm sao vậy?” Uyển Tình kêu to.
Làm sao? Không thể quang minh chính đại ân ái, anh mất hứng, hừ!
Đột nhiên, anh nhìn cô, hai mắt phát ra ánh sang. Uyển Tình vừa thấy, sợ tới mức chạy trốn. Anh một phen bắt được cô, sau đó ôm lấy, quay trở về phòng.
Không thể ân ái, vậy làm đi!
_____________Ta là đường phân cái tuyến_____________
Uyển Tình nhắm mắ ghé vào trên ngực của Mục Thiên Dương, nhớ tới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Còn một tuần mới khai giảng, một mình anh ở nơi này khổng phải rất cô đơn sao?”
Uyển Tình mở mắt ra, không tin cười nói: “Nói như vậy anh là vì em?”
“Em cứ nói đi?” Anh cúi đầu hỏi, hôn lên thái dương của cô. Một cái công ty, còn không cần mỗi ngày anh tự mình đến giám sát.
Uyển Tình không muốn thảo luận vấn đề này, nhắm mắt lại: “Buồn ngủ quá…..”
“Ngủ đi.” Mục Thiên Dương nói xong, đột nhiên hối hận. Ni mã mới làm
một lần a! Không được ngủ! Ô ô ô…Lời nói đã nói ra, anh đi ra ngoài tắm, chỉ có thể để cho cô ngủ. Hừ, ngày mai bù sau!
Một tuần tiếp theo, Mục Thiên Dương đều ở nơi này. Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết vẫn muốn tới đây, Uyển Tình ở trong này, muốn chơi đùa cùng với cô! Ngay cả Mục lão gia cũng muốn đến góp vui, nhưng toàn bộ bị Mục Thiên Dương cảnh cáo không được đến, anh muốn thế giới chỉ có hai
người.
Bất quá thế giới của hai người không trôi qua tốt như vậy. Mỗi ngày
ăn cơm bên ngoài, Uyển Tình ngấy, nói bản thân muốn nấu cơm. Mục Thiên
Dương đương nhiên giơ hay tay tán thành, anh thích ăn cơm do Uyển Tình
làm, còn có cảm giác như vợ chồng.
Kết quả lúc tan tầm kích động chạy về nhà, vẫn là cơm bên ngoài!
Mục Thiên Dương cũng không ghét bỏ, dù sao cũng là do Uyển Tình chọn, không phải là tùy tiện gọi, cô không làm sẽ không làm. Bất quá vẫn rất
nghi hoặc: “Không phải nói tự mình làm sao? Có chuyện gì vậy?”
Uyển Tình nói: “Trên đường đi mua thức ăn, gặp một vị bạn học. Sau
đó em nghĩ, vạn nhất mang theo đồ ăn bị người ta nhìn thấy, em phải giải thích như thế nào? Nếu ở cùng Thiên Tuyết thì không sao, hiện tại ở một mình, không giải thích rõ được.”
“Nga….” Mục Thiên Dương uống một hớp nước, có chút không phải tư vị.
Rốt cuộc đến khi nào mới có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ?
“Em quay về giống như ăn trộm……” Uyển Tình thở dài, nhìn anh, “Ngày nào thì anh đi a?”
Ánh mắt Mục Thiên Dương sắc bén: “Làm sao? Muốn đuổi anh?” Anh thâu tâm đào phế vì ai? Không lương tâm!
Uyển Tình ủy khuất thuyết: “Anh đi rồi, em cũng quay trở về trường học, bằng không ở trong này ra ngoài cũng không dám.”
“Em….” Mục Thiên Dương thành tâm tích tụ, đè lại dạ dày.
“Anh làm sao vậy?”
“Dạ dày đau!” Anh tức giận thuyết.
“A?” Uyển Tình hoảng sợ, “Anh ngồi xuống trước, tôi rót nước cho anh!”
“Anh uống đây…….” Trên tay anh không phải là nước?
“Đây là đá, không tốt đối với dạ dày, em rót chén nước nóng cho anh!”
Uyển Tình rót một chén nước sôi, Mục Thiên Dương uống một ngụm, nằm ở trên sô pha, Uyển Tình ngồi ở bên cạnh nhu dạ dày cho anh. Anh nhìn mặt của cô, đột nhiên có cảm giác không có thỏa mãn.
“Uyển Tình…..” Mục Thiên Dương khom người, ôm cô vào trong lòng, hôn lên trán cô một chút.
“Anh làm cái gì?” Uyển Tình đẩy anh ra đứng lên, “Cẩn thận lại đau.” Không thoải mái còn không thành thật, anh đau là xứng đáng!
“Tê___” Mục Thiên Dương đột nhiên hút một hơi khí, ngồi xuống.
“Làm sao vậy?” Uyển Tình vội vàng hỏi.
“Đau……..” Mục Thiên Dương cắn chặt răng, đứng lên, “Anh phải đi mua thuốc.”
Uyển Tình nóng lòng hỏi: “Có phải rất nghiêm trọng hay không? Có muốn em đi với anh hay không?”
Lúc nào cũng sợ người thấy, còn muốn đi với anh? Anh lắc đầu: “Không
việc gì. Em ở trong nhà, anh lập tức trở về. Yên tâm, còn có sức đi mua
thuốc, tuyệt không nghiêm trọng.”
Uyển Tình gật đầu: “Vậy trên đường anh cẩn thận, đừng lái xe.”
Mục Thiên Dương đột nhiên quay đầu, giữ mặt của cô hung hăng hôn, một lát mới buông ra.
Uyển Tình thở hồng hộc nhìn anh: “Đã sinh bệnh lại còn…….”
“Anh vui!” Anh hừ một tiếng, ấn dạ dày đi ra cửa.
Uyển Tình sửng sốt một lát, mở máy tính lên mạng, tra sách dạy nấu ăn.
Nửa tiếng sau, Mục Thiên Dương còn chưa quay về, cô nhịn không được
gọi điện thoại hỏi: “Vì sao anh còn chưa quay về, có phải rất nghiêm
trọng hay không?”
“Đang lấy thuốc.”
“Nga……” Uyển Tình dừng một chút, đột nhiên cảm thấy bản thân quá khản trương, “Tôi treo đây.”
“Uh.” Mục Thiên Dương đột nhiên kêu lên, “Uyển Tình_____”
“A?”
“Đừng lo lắng.”
“Em, em mới không có lo lắng đâu!”
Mục Thiên Dương cười rộ lên, rất vui vẻ. Cầm thuốc trở về, Uyển Tình
cố ý nghiêm mặt lạnh lung, không nguyện ý biểu hiện ra bộ dạng quan tâm
anh, nhìn anh vui vẻ trong lòng.
Anh cố ý đặt thuốc ở trên bàn trà, ngồi ở một bên xem tivi, nửa ngày không động đậy.
Uyển Tình ngồi trên một chiếc ghế sô pha đơn khác, cầm một vở ghi
chép cách dạy nấu ăn ở trên mạng. Sau nửa ngày, ngẩng đầu hỏi:
“Anh…….không có việc gì sao?”
“Uh.”
“Anh đã uống thuốc xong?”
“…….Còn chưa uống.”
“Vì sao còn chưa uống?”
Mục Thiên Dương có hứng thú nhìn cô. Cô cứng lại, vội vàng cúi đầu, tiếp tục cầm bút viết lên vở.
Mục Thiên Dương nhịn không được buồn bực: “Em nói em quan tâm anh thì đã làm sao?”
“Anh….” Uyển Tình ném mạng quyển vở đi qua.
Quyện vở thật dày đụng vào trán của anh, đẩy anh ngã lên trên sô pha.
Uyển Tình thở phì phì đứng lên, chạy trở về phòng.
Mục Thiên Dương nhặt quyển vở lên, phủi phủi. Mở vở ra nhìn một chút, nhìn thấy trên đó viết một số món ăn, rồi đến nguyên liệu cách nấu,
nhìn tới mới nhớ ra là thực đơn. Anh sửng sốt, nhìn chằm chằm thực đơn
thoạt nhìn toàn những món ăn thanh đạm trong vài giây, rồi mạnh đứng dậy nhìn lên màn hình máy tính của cô, nhìn thấy dòng chữ tìm kiếm: bệnh
đau dạ dày nên ăn gì…….
“Cô gái này!” Tầm mắt Mục Thiên Dương nhìn về hướng trong phòng, rồi đi đến, gặp Uyển Tình đang ghé đầu vào trên giường làm con rùa đen rụt
đầu. Anh đi nhanh đến, nào vào trên người của cô, ép tới khi Uyển Tình
kêu to thành tiếng,
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 331: Em mới không có lo lắng đâu
Chương 331: Em mới không có lo lắng đâu