TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 493: Trước không cần nói

Uyển Tình cười nói: “Nghe nói là cùng một nhân vật nặc danh của phim truyền hình? Đáng tiếc mình không thấy qua, bằng không mình sẽ không nhận.”

“Không phải cái này đâu…….” Ánh mắt Thiên Tuyết có chút tối, “Bé trai gọi là ‘Triển Huy’?”

Uyển Tình thu lại tươi cười, xấu hổ nói: “Uh.”

Thirn Tuyết cười rộ lên: “Quả hiên là con của anh trai tớ! Cậu xem qua bộ phim truyền hình kia, cũng sẽ như vậy!”

Uyển Tình bắt đắc dĩ liếc mắt nhìn cô một cái, buông gối ôm: “Tớ muốn đi tắm một cái.”

“Đi thôi đi thôi, tớ nhìn cậu cũng mệt mỏi, tắm rửa xong chúng ta sẽ ngủ ngon.”

Uyển Tình vừa mới đứng lên, nghe thấy lời như vậy không biết vì sao có điểm không được tự nhiên?

Thiên Tuyết vui tươi hớn hở đi chuẩn bị dép lê và khăn tắm cho cô, chờ cô vào phòng tắm, nghe thấy tiếng đóng cửa Thiên Tuyết cầm điện thoại lên xem, có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của Mục Thiên Thành và Văn Sâm gọi tới. Bình thường Văn Sâm sẽ không gọi điện cho cô, hơn nữa phân nửa đều là Mục Thiên Thành mượn điên thoại của anh dùng.

Thiên Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, gọi điện cho Mục Thiên Thành. Điện thoại vừa nổ chuông, liền truyền đến âm thanh như khóc của Mục Thiên Thành: “Xong đời! Chị dâu lại chạy, cô ấy không có ở nhà!”

Thiên Tuyết không bình luận chỉ nói: “Cậu ấy ở chỗ của em.”

“Em……” Mục Thiên Thành hộc máu, “Vì sao em không nói cho anh? Vì sao không nghe điện thoại của anh? Hại anh lo lắng mấy tiếng!”

“Chúng em đang ăn cơm. Uyển Tình và Bảo Bảo đều đói bụng, không nhanh đi ăn lo, xảy ra vấn đề, anh đi nói chuyện với anh hai?”

“Ách……..Kia hiện tại thì sao?”

“Chuẩn bị ngủ. Uyển Tình còn đang tắm, bằng không em sao có cơ hội gọi điện cho anh?” Tuy rằng Uyển Tình chắc chắn biết bọn họ có liên lạc, nhưng chỉ vụng trộm nghe thôi, nếu không Uyển Tình sẽ rất xấu hổ.

Mục Thiên Thành bất mạn nói: “Sao em lại đưa cô ấy đến chỗ của em, mà không mang cô ấy về Mục gia?”

“Hiện tại nếu quá đột ngột, sẽ rất ngại ngùng? Hai đứa nhỏ lớn như vậy, sẽ dọa đến ông nội. Theo ý kiến của em, vẫn là nên chờ anh hai trở về, bọn họ khôi phục như trước đây, sau đó rồi lại nói cho ông nội.”

“Anh lập tức đi gọi điện thoại cho anh họ?”

“Không cần!” Thiên Tuyết kêu lên, “Trước không cần nói cho anh hai.”

“Vì sao?” Mục Thiên Thành sợ hai kêu: “Không nhanh kêu anh họ quay lại lấy lòng cô ấy, vạn nhất cô ấy lại chạy thì làm thế nào bây giờ?”

“Mang theo hai đứa nhỏ, có thể chạy dễ dàng chạy như vậy? Hơn nữa em vẫn luôn nhìn, buổi tối đều ngủ cùng nhau, khẳng định sẽ không để cho cậu ấy chạy!”

Mục Thiên Thành dừng một chút, ngữ khí quái dị nói: “Anh họ còn chưa ngủ cùng cô ấy, em lại dám ngủ cùng? Em là không sợ anh họ đánh em!”

“Anh hai không đánh phụ nữ, lại càng không đánh em gái ruột. Nếu như anh ấy thật sự muốn đánh, cũng sẽ xoay người đánh anh.”

Mục Thiên Thành hộc máu: vì sao người bị thương luôn là anh?

Thiên Tuyết còn nói: “Hơn nữa hội nghị lần này của anh hai rất quan trọng, bằng không cũng sẽ không tự mình đến Châu Phi. Tùy tiện gọi anh quay về, sẽ tổn thất rất nhiều?”

“Em cảm thấy ở trong lòng của anh họ, tiền quan trọng, vẫn là Uyển Tình quan trọng? Hơn nữa đứa nhỏ cũng đã biết nói, đây là tùy tiện sao?”

“Anh hai đã sớm có kế hoạch, ngày bao nhiêu thì quay về?” Thiên Tuyết lành lạnh nói.

“Ngô……Nhanh đi, nghe nói thứ ba tuần sau còn muốn xem báo cáo của công ty, khẳng định sẽ nhanh chóng trở lại.”

“Kia không được, chờ cũng không chờ được vài ngày, vé máy bay đều muốn lấy lòng anh. Hiện tại không phải chỉ có một công ty bên kia của anh ấy họp, phỏng chừng chuyến bay sắp tới cũng không vô ích chứ? Muốn sửa chuyến bay là không có khả năng. Vừa nói với anh ấy, anh ấy nóng vội, chắc chắn sẽ đổi phương tiện giao thông quay về. Còn cái gì nhanh hơn so với máy bay? Chẳng lẽ để anh ấy bị trì hoãn thời gian sao? Bên kia thỉnh thoảng có bạo loạn, chiến tranh gì đó……”

“Được rồi, anh nói không lại em!”

“Dù sao cũng chỉ có hai ba ngày, chờ anh ấy trở lại cho anh ấy một kinh hỉ. Uyển Tình vừa mới quay lại, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, cả người cũng mết chết rồi. Để cho cô ấy nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị tâm lý tốt, đến lúc đó lại đối mặt với anh hai. Bằng không hai người náo loạn trở mặt thì làm sao bây giờ? Đây cũng không phải là kết quả em muốn nhìn thấy! Mấy ngày nay mỗi khắc em đều ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy thấy ổn, miễn cho cậu ấy lại chạy.”

“Uh, nếu cô ấy muốn ra ngoài, anh sẽ phái người đi theo cô ấy, một khi phát hiện cô ấy muốn chạy, anh sẽ ngăn cô ấy lại.”

“Cứ như vậy đi.” Thiên Tuyết gật đầu. Kỳ thật hiện tại không nói cho anh hai, cũng là vì muốn ôn chuyện với Uyển Tình trước, chiếm lấy Bảo Bảo mấy ngày, bằng không khi anh hai trở lại, cô vốn không có cơ hội.

Ngô~ Bảo Bảo thật sự rất đáng yêu! Ngày mai muốn dẫn bọn nhỏ đi mua quần áo, cô sẽ mua váy cho cháu gái, để cho bé biến thành một tiểu công chúa! A a a, nghĩ cảnh đó, cả người cô cảm thấy vui vẻ!

Uyển Tình tăm xong, Thiên Tuyết cũng đi tắm, trở lại phòng ngủ phát hiện Uyển Tình muốn đánh thức đứa nhỏ, vội vàng ngăn cản: “Cậu làm sao vậy? Đứa nhỏ đang ngủ ngon giấc, vì sao phải đánh thức bọn chúng?”

“Gọi bọn chúng đứng lên đi vệ sinh, bằn không sẽ đái dầm, buổi tối ăn nhiều cháo như vậy.”

“Nga……..” Thiên Tuyết đi theo hỗ trợ.

Chờ đứa bé đi tiểu xong, Uyển Tình nói: “Có cái giường khác hay không? Vạn nhất thực sự đi tiểu……”

Thiên Tuyết vung bàn tay to lên: “Sợ cái gì, tớ còn chưa thấy qua em bé đái dầm đâu!”

“……” Cậu cho đây là việc đáng ngạc nhiên? Uyển Tình không nói gì, lại ôm con bỏ vào chăn, sau đó bốn người ngủ cùng một cái giường.

Thiên Tuyết sợ đụng đến đứa nhỏ, cũng không dám ngủ sâu. Hai đứa nhỏ ngủ thực sự rất ngon, nửa đêm tỉnh dậy, nói quá nóng, Thiên Tuyết cũng cảm thấy cả người nóng lên, bật điều hòa thấy xuống một chút. Uyển Tình cởi một áo trên người đứa nhỏ, sau đó ngủ thẳng đến hừng đông.

Hai đứa ngỏ sớm tỉnh, chen chúc ở giữa chơi trò chơi, người lớn mới tỉnh. Đinh Đinh vui vẻ nói: “Mẹ, giường này thật mềm mại.”

Thiên Tuyết vừa nghe, rất đau lòng.

Uyển Tình ngồi xuống, quay cổ, hỏi: “Đứng dậy, ai mặc quần áo trước?”

“Anh hai mặc trước!” Đình Đình tự mình ôm con chó nhỏ chơi, nằm ở trên giường hừ anh hai.

Uyển Tình mặc quần áo cho Đang Đang trước, Đang Đang nhìn Thiên Tuyết, nói: “Dì thật xinh đẹp……”

Trong lòng Thiên Tuyết như nở hoa, đưa tay vuốt mặt của bé: “Cháu cũng rất đẹp trai, Đinh Đinh cũng rất xinh! Kêu là cô, không phải là dì.”

Đinh Đinh hỏi: “Cô là cái gì?”

“Chính là em gái của ba ba.”

Đinh Đinh sửng sốt, buông con chó nhỏ trong tay ra, nhìn cô, sau đó nhìn Uyển Tình: “Ba ba cũng có em gái?” Ba ba không phải là cảnh sát sao? Bé chưa bao giờ thấy qua, chỉ nhìn ảnh chụp, tại sao lại có em gái rồi?

Uyển Tình do dự ừ một tiếng.

Đinh Đinh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, nga một tiếng, nhìn Thiên Tuyết nói: “Cô.”

Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Uyển Tình, vui vẻ đáp ứng, sau đó ôm lấy bé: “Cô mặc quần áo cho con được không?”

“Được ạ.” Đinh Đinh buông con chó nhỏ, ngồi ngay ngắn.

Thiên Tuyết cầm lấy quần áo mà Uyển Tình đưa, thật cẩn thận mặc cho bé. Bé kề sát vào Thiên Tuyết ngửi mùi thơm trên người cô, cười khanh khách nói: “Cô thơm quá.”

“Con càng thơm, tiểu bảo bối của cô, con thơm muốn chết!” Thiên Tuyết vui vẻ nói.

Đọc truyện chữ Full