TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Chương 511: Tính toán

Uyển Tình cúi đầu, rửa cho con, kéo bọn chúng ra ngoài: “Anh vào đi.”

Mục Thiên Dương thở dài, đi vào rửa mặt đánh răng, được một lúc, nghe được Đinh Đinh Đương Đương nói muốn về nhà.

Uyển Tình nói: “Đợi ba ba rửa mặt xong, chúng ta cùng xuống lầu, phải nói trước với cụ một tiếng,.... sau đó để ba ba đưa chúng ta về có được không?”

Hai đứa không tình nguyện trả lời: “Được.”

Lúc Mục Thiên Dương đi ra, nói với Uyển Tình: “Để anh thay bộ quần áo khác.”

Uyển Tình thấy anh mặc áo ngủ, vội nói: “Để em dẫn bọn chúng xuống trước.”

Mục Thiên Dương túm chặt cô: “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy? Chờ anh cùng đi.”

Uyển Tình bỏ anh ra: “Anh nhanh thay đi, em đi xem bọn chúng.” Đinh Đinh Đương Đương ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi trò chơi mà chỉ có bọn chúng mới hiểu.

Uyển Tình đi qua, hai đứa dừng lại, hì hì cười: “Mẹ,... mẹ...”

“Làm gì thế? Làm chuyện xấu hả?” Kêu nghe có vẻ nịnh nọt như thế.

“Mẹ đã quên kể chuyện xưa?” Đinh Đinh nói.

“Tối hôm nay kể có được không?”

“Được.” Hai đứa dựa vào người cô, Đinh Đinh ngéo ngéo chó nhỏ trong tay, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương, vừa lúc anh cởi hết quần áo xuống, lộ ra lưng trần, bé lập tức hửng mũi lên: “Xấu hổ quá!”

Uyển Tình nhìn lại, cười che kín mắt của bé: “Vậy mà con vẫn xem!”

Đinh Đinh dừng giây lát nói: “Con lại không biết....”

Uyển Tình hôn lên mặt nó, đợi Mục Thiên Dương đi qua mới kéo bọn chúng đứng lên. Đi đến cửa thang lầu, Uyển Tình ôm lấy Đinh Đinh, Mục Thiên Dương cũng muốn ôm Đương Đương.

Đương Đương từ chối: “Tự con đi.” Sau đó đỡ lan can, một bậc lại một bậc đi xuống.

Đinh Đinh nói: “Con cũng muốn tự đi.”

Uyển Tình đặt bé xuống: “Cẩn thận đấy...”

Đinh Đinh ừ một tiếng, đuổi theo anh trai của bé. Đương Đương đã cố ý dừng lại chờ bé, bé vừa đến, hai người liền nắm tay nhau.

Uyển Tình nói: “Không cần dính lấy nhau, hai đứa vịn tay vào lan can, đến dưới lầu lại nắm lấy.”

Hai đứa đành phải buông ra, chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Uyển Tình than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nắm lấy bả vai của cô, vừa đi vừa nói: “Em cần phải giúp anh, con gái lại không để ý tới anh rồi.”

“Con bé thật sự thích Uông Uông, em thật sự không có cách nào. Qua vài ngày đi, qua vài ngày là được rồi, trí nhớ của trẻ con rất kém, đã quên được thì tốt.”

Mục Thiên Dương buồn bực muốn chết, hỏi: “Bọn chúng còn có cái gì cấm kỵ, em sớm nói cho anh biết, miễn cho anh lại mắc sai lầm!”

“Không có, không có... đừng lo lắng, bọn chúng không mang thù!”

Ăn điểm tâm xong, Mục lão gia và Thiên Tuyết đi đến hoa viên dạo chơi. ở bên cạnh lũ trẻ, Mục lão gia haonf toàn biến thành một lão ngoan đồng, mà đây còn lại chắt bảo bối của ông, chúng muốn ông làm cái gì ông liền làm cái đó! Không tồi là hai đứa vô cùng hiểu chuyện, không mù quáng lăn qua lăn lại.

Thiên Tuyết cũng giống trẻ con, đào rỗng não đem mình chuyển về thời thơ ấu để chơi với bọn chúng. Vốn là trên mắt đất nhảy ô vuông, hai đứa trẻ nhảy một lúc lại không thích, cô bắt đầu thổi hơi bong bóng. Hia đứa này thích, ở trong hoa viên chơi đến trưa.

Uyển Tình thấy bọn họ chơi đùa vui vẻ, lại xấu hổ phải mang về nhà rồi.

Sau cơm trưa, Đinh Đinh lại đến hoa viên ngắm hoa, ngắt lấy một đóa đeo lên đầu Uông Uông. Uông Uông không có tóc, mang lên không ổn lắm, Thiên Tuyết lục tìm kẹp tóc cho nó trụ lại. Đinh Đinh lại lấy hoa đeo cho Thiên Tuyết, sau đó là Uyển Tình, Ngô Nhã, và chính bé, người hầu trong nhà mỗi người một đóa.

Mục lão gia cũng muốn đeo, liền bị Thiên Tuyết ngăn lại.

Uyển Tình thấy tất cả mọi người đều vui vẻ, khó mà nói lời mất hứng, lặng lẽ nói với Mục Thiên Dương: “Buổi tối lại ở đây thì rất bất tiện.”

“Có gì bất tiện?” Mục Thiên Dương không hờn giận nói.

“Buổi tối con muốn tắm rửa, muốn thay quần áo... nhỡ đâu đái dầm? Quần áo cũng chưa thay...”

“Bọn chúng vẫn đái dầm à?” Mục Thiên Dương kinh hãi.

“Mới hơn hai tuổi.” Uyển Tình nói.

“A...” mỤC Thiên Dương yếu kém rên một tiếng, trong lòng như có sóng to gió lớn: Chẳng lẽ lúc mình hơn hai tuổi vẫn còn đang đái dầm! Mình, cái này nhận thức quá muộn, anh có chút bị đả kích.

“Anh nói làm sao bây giờ?” Uyển Tình hỏi.

“Cái gì làm sao bây giờ?”

“Vấn đề có về hay không.”

Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Mục lão gia, nói: “Ở đây chơi hai ngày đi, con cần cái gì, anh đi lấy giúp em!”

“Em sợ anh không tìm thấy.”

“Chúng ta cùng đi.”

Uyển Tình có phần xoắn xuýt: “Nhỡ đâu con muốn tìm em thì sao? Đã trễ thế này, không bằng trực tiếp dẫn bọn chúng trở lại...”

“Em chính là muốn trở về đi?” Mục Thiên Dương vùi đầu vào khuỷu tay, cực kỳ buồn bực.

Uyển Tình sửng sốt, biến anh tức giận, nhưng cô suy xét... Ai! Cô cũng không nói. chẳng lẽ cô thật sự quá chú trọng cành rìa cành cuối sao? Lại vì vẫn làm mẹ mà trở nên dài dòng rồi hả? Chẳng lẽ vốn dĩ là như thế?

Đột nhiên cô cực kỳ mê mang, giống như đã quên mất dáng vẻ cô lúc trước.

Mục Thiên Dương vươn tay bắt lấy cô, xoay người ôm cô vào lòng: “Chuyển đến đây đi.”

Uyển Tình kinh ngạc một chút, nhàn nhạt nói: “Đây không phải chỉ là chuyện của hai người.”

“Uhm.” Mục Thiên Dương buông cô ra: “Đêm nay vẫn ở đây, ngày mai trở về đi.”

Uyển Tình gật đầu.

Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Mục Thiên Dương nói muốn đưa cô trở về, Mục lão gia mất hứng: “Trở về làm gì? Nơi này cũng là nhà!”

Mọi người sửng sốt một phen, Thiên Tuyết nói: “Ông nội, chỗ của Uyển Tình vẫn còn đồ để thu dọn!”

“Để Thiên Dương đi thu dọn, Uyển Tình và con wor lại đây nghỉ ngơi.”

Uyển Tình suy nghĩ giây lát liền nói, bỗng dưng đứng lên: “Cháu muốn nhìn mẹ cháu, cháu vẫn chưa nhìn qua bà ấy.”

Mục lão gia im lặng giây lát, bỗng nhiên đứng lên: “Cháu theo ông tới đây một phen.”

Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Uyển Tình đứng lên, đi theo ông.

Đinh Đinh Đương Đương muốn theo sau, Mục lão gia nói: “Không có việc gì, để chúng đi theo, con luốn thích tìm mẹ.” Nói xong không nhịn được cười.

Hai đứa trẻ cũng cười, ngọt ngào hô cụ. Mục lão gia vui vẻ, thật muốn ôm bọn chúng lên lầu, đúng là người gia rồi, tự biết sức của mình.

Mục Thiên Dương hỗ trợ ôm con lên thư phòng trên lầu, ngoan ngoãn rời đi.

Mục lão gia hỏi Uyển Tình: “Đều đã trở lại rồi, không có tính toán gì sao?”

Uyển Tình sửng sốt: “Tính toán?”

“Uhm. Cháu còn trẻ như vậy, chủ yếu là nên có quy hoạch đối với cuộc đời của mình, không thể sống u mê hồ đồ rồi?”

Uyển Tình phát lạnh trên lưng, quả nhiên là ông không tính toán tiếp nhận chính mình: “Vốn dĩ cháu muốn tìm một công việc, để nuôi lớn Đinh Đinh Đương Đương...”

Mục lão gia giơ tay, ngăn cản cô nói tiếp: “Cháu nghĩ sai ý ông rồi, trước mắt cháu và Thiên Dương kết hôn đi, hiện giờ người ở bên ngoài cũng đã biết rõ, cũng cần phải có cách nói với bên ngoài.”

“Bên ngoài?”

“Mục Thiên Dương mang cháu theo đi dạo một vòng, chỉ sợ toàn bộ thế giới đã biết.”

Uyển Tình thở dốc vì kinh nngacj, bỗng nhiên có một loại cảm giác là do anh cố ý. Nhưng là, lúc ấy khẳng định là anh không nghĩ được nhiều như thế.

Uyển Tình không muốn nhắc tới chuyện cũ trước kia, đứng lên nói: “Ông cứ hỏi Thiên Dương đi, cháu đã nói với anh ấy rồi.”

Đi xuống lầu, cô nghe được Ngô Nhã đang cùng Mục Thiên Dương thương lượng: “Con sửa hai phòng cách vách cho bọn nhỏ à? Mới đầu còn có thể không quen, nếu không thì mời bảo mẫu đi.”

Uyển Tình sửng sốt, không biết bà ta đang muốn làm chuyện gì đây. Ngô Nhã phát hiện cô xuống lầu, cười đến thực dịu dàng, thật giống như lúc trước không có phát sinh khúc mắc gì vậy. Càng là như vậy thì Uyển Tình càng kinh sợ bà ta.

Mục Thiên Dương thấy Uyển Tình xuống dưới thì đứng lên nói: “Chuyện này nói sau, tới lúc đó sẽ để cho Uyển Tình an bài.”

Uyển Tình cũng không tiếp câu chuyện này, hướng tới Ngô Nhã nói ra lời khách sáo: “Dì, cháu về phòng đây.”

Ngô Nhã cười đứng dậy: “Cháu nên chuyển tới đây sớm hơn một chút, Thiên Dương đã đợi cháu rất lâu.”

Mục Thiên Dương vừa nghe, nhìn Uyển Tình liếc mắt một cái, hơi xấu hổ, vội vàng kêu Đinh Đinh Đương Đương: “Nói tạm biệt với bà nội đi con.”

“Bà nội tạm biệt.” Hai đứa cùng đồng thanh nói.ai muốn đọc trước liên hệ

Lòng Ngô Nhã ấm áp, khom người hôn mặt bọn trẻ: “Nên sớm một chút cùng mẹ chuyển lại đây a.”

Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.

Sau khi Mục Thiên Dương đưa Uyển Tình trở về thì liền lưu lại. Ngày hôm sau lại muốn đi tảo mộ Từ Khả Vy, hai người chuẩn bị nhang đèn, giấy tiền vàng bạc, cũng chuẩn bị cả quần áo cho đứa nhỏ để phòng ngừa vạn nhất.

Chạng vạng mang mang hai đứa nhỏ đi phụ cận tòa thành nơi Tiểu Nghiễm đã khoa trương giới thiệu, mấy bạn nhỏ cùng tuổi chơi đặc biệt vui vẻ, làm tiêu hao phần lớn tinh lực khí lực. Thời điểm đi ngủ, không đợi Uyển Tình kể chuyện xưa, hai đứa nhỏ liền ngủ. Uyển Tình nhìn khuôn mặt bọn chúng đang ngủ, cảm thấy đặc biệt uất ức.

Mục Thiên Dương cũng ghé vào bên giường nhìn, qua nửa giờ, Uyển Tình mới hỏi anh: “Anh không đi ngủ à?”

Mục Thiên Dương bất mãn nhìn cô, Uyển Tình né tránh ánh mắt của anh, giả bộ không hiểu. Mục Thiên Dương bất đắc dĩ nói: “Anh có chút đói bụng, có đồ ăn khuya nào không?”

“Bánh trôi được không?”

“Ừm.”

“Em đi làm.” Uyển Tình nhỏ giọng nói, rời khỏi phòng.

Qua nửa giờ thì bánh trôi đã làm xong. Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ở phòng khách mỗi người ăn một chén, ăn xong, Mục Thiên Dương thỏa mãn nói: “Thực ngon!”

“Em đi rửa chén bát.” Uyển Tình nói.

Rửa xong chén bát trở lại, phát hiện anh đang nằm nghiêng trên sô pha. Cô đang muốn nói chuyện thì anh hướng cô vươn tay ra. Cô dừng lại một chút rồi cũng chậm rãi bước tới, đưa tay qua, vừa chạm đến thì đã bị kéo ngã trên người anh.

“Anh làm gì vậy?” Uyển Tình nhỏ giọng hỏi.

Mục Thiên Dương đẩy những lọn tóc trên trán cô ra, nhìn kỹ cô, nhẹ tay mơn trớn gò má cô: “Em đã gầy đi?”

“Ừm … Anh cũng vậy.”

Tay anh đưa ra sau đầu cô, đem đầu cô hướng tới mình, trán áp lên trán cô, khàn khàn nói: “Anh rất nhớ em.”

“Em cũng vậy …” Uyển Tình nhẹ giọng nói, ôm anh muốn rơi lệ.

Anh nhẹ nhàng hôn cô, chậm rãi mơn trớn da thịt cô, dịu dàng lưu luyến. Uyển Tình hơi run rẩy, đôi tay vòng qua ôm cổ anh.

Anh ôm lấy cô đi thẳng về phòng ngủ.

Quần áo rơi ra từng mảng, nùng tình mật ý …

Đột nhiên phòng cách vách có tiếng khóc của bọn trẻ: “Mẹ … Mẹ —”

Hai người bỗng dưng bừng tỉnh, Mục Thiên Dương thân mình cứng đờ: Đừng phá hủy chuyện tốt của ba ba a!

Uyển Tình dừng một lát, phát hiện hai đứa nhỏ đều tỉnh dậy, vội vàng đẩy anh ra, ngồi xuống mặc quần áo: “Em đi xem con, có thể là muốn đi vệ sinh.”

Mục Thiên Dương ôm cô hôn một chút: “Nhanh chút nha.”

Uyển Tình xấu hổ nói: “Anh đi ngủ đi. Bọn nhỏ sợ ngủ một mình...”

Mục Thiên Dương sắc mặt u buồn.

Uyển Tình ôm anh hôn một chút, cười xấu hổ: “Còn…thời gian mà.”

Mục Thiên Dương muốn nói về sau là chuyện của về sau, hiện tại anh muốn bù đắp cho trước kia a! Nghe đứa bé càng khóc thanh âm càng lớn, anh cũng đau lòng, chỉ có thể buông tha cho cô: “Em đừng có chỉ yêu đứa nhỏ không thôi, cũng phải yêu anh nữa a ~”

Uyển Tình lại hôn anh một chút xem như an ủi: “Là con của anh đó.”

Mục Thiên Dương trong lòng run lên, rất là cảm động. Đang muốn ôm cô một chút, cô liền lúng túng rời đi: “Anh ngủ sớm một chút đi!” Bảo bảo khóc cổ họng đều muốn rách rồi a!

Uyển Tình chạy về phòng, gặp hai đứa nhỏ đáng thương đang ngồi trên giường. Nhìn thấy cô, hai đứa từ trên giường bước lại: “Mẹ! Mẹ!”

“Làm sao vậy?” Uyển Tình vội vàng chạy tới ôm bọn chúng.

“Mẹ đừng đi …” Hai đứa nhỏ khóc nói, “Mẹ mau tới đây ngủ!”ai muốn đọc trước liên hệ

“Được rồi được rồi, mẹ sẽ ở đây ngủ, mẹ không đi đâu nữa. Mẹ chỉ đi vệ sinh thôi …” Uyển Tình sờ đầu chúng, sợ chúng đái dầm, đều mang đi toilet một lần.

Mục Thiên Dương cũng muốn đi xem đứa nhỏ, nhưng “tình trạng” của anh hiện tại không tốt lắm, chỉ có thể nằm trên giường thở dài. Thở dài một hơi, nghe phòng cách vách đã an tĩnh trở lại, anh thì ngủ không được đây. Lăn qua lộn lại nửa ngày, lửa trên người cũng không có dập tắc. Đang do dự có nên đánh thức Uyển Tình hay không, đột nhiên nhớ tới — không có bao cao su!

Rối rắm một hồi rồi cũng đi tắm nước lạnh, nhiệt tình của anh rất nhanh liền dập tắc, an ổn đi ngủ.

Ngày hôm sau, anh tự mình lái xe mang Uyển Tình đi tảo mộ Từ Khả Vy.

Ở trước mộ phần, Uyển Tình dạy đứa nhỏ kêu bà ngoại, quỳ lạy và thắp nhang.

Mục Thiên Dương làm hết thảy như rất quen thuộc, Uyển Tình hỏi: “Anh thường đến đây à?”

Anh dừng lại một chút: “Bình thường ngày giỗ anh thường đến. Ngày thanh minh gặp phải viện trưởng Phúc Lợi Viện nên thuận tiện tảo mộ luôn.” Bởi vì ngày giỗ sau ngày thanh minh không lâu, anh mỗi lần đến đều phát hiện có người đã tế bái.

Uyển Tình đột nhiên khóc: “Mọi người đều nhớ kỹ mẹ, chỉ có em…”

“Em cũng không phải cố ý!” Mục Thiên Dương nói, “Đó cũng là bởi vì anh. Em nếu muốn tự trách thì anh càng đáng chết hơn, cứ để cho mẹ đến mang anh đi ——”

“Anh đừng nói bậy!” Uyển Tình vội vã nói, quay đầu nói với Từ Khả Vy: “Mẹ, người đừng trách Thiên Dương, là con không tốt.”

Mục Thiên Dương nắm lấy tay cô, quỳ xuống mà nói: “Mẹ, lần trước con cam đoan với người, dường như con đã không làm được. Về sau, con sẽ không để cho Uyển Tình đi nữa. Con sẽ đối tốt với cô ấy, chiếu cố đứa nhỏ thật tốt, làm cho bọn họ đều vui vẻ.”

“Mẹ …” Uyển Tình thấp giọng nói, “Con sẽ sống tốt.” Từ nay về sau, không trốn không tránh, kiên cường đối mặt.

Trên đường trở về, Uyển Tình đột nhiên nhớ tới một việc. Sau khi Khả Vy qua đời, viện trưởng Phúc Lợi Viện dường như đã nói qua là có người tới tìm Từ Khả Vy.

Uyển Tình trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là người thân của mẹ? Nếu cha mẹ của mẹ còn sống, có lẽ là rất lớn tuổi đi? Anh chị em vân vân, chỉ sợ không thân thiết mấy.

Uyển Tình nghĩ, trong lòng liền có điểm mâu thuẫn. Thật sự không biết người nhà đó là cái dạng gì mà năm đó tại sao lại vứt bỏ mẹ, vạn nhất thật sự tìm được rồi, nhưng cũng đừng mang tới phiền toái là được.

Nhưng chuyện này liên quan đến lai lịch của Từ Khả Vy— có lẽ mỗi người đều muốn biết chân tướng sự thật? Cô ngay cả sợ phiền toái, cũng thật sự muốn biết rõ ràng.

Sau khi trở về, cô liền tìm kiếm di vật Từ Khả Vy để lại. Cô nhớ rõ có một tờ giấy, nghe nói là mẹ tìm người thân lưu lại. Lúc ấy cô vô tư không để ý tới, để trong một đống di vật, không biết còn tìm được hay không.

Uyển Tình tìm nửa ngày, mấy đứa nhỏ ở bên cạnh chơi trò chơi, nghi hoặc đi tới hỏi: “Mẹ, mẹ đang tìm cái gì vậy?”

“Tấm hình của bà ngoại con.” Uyển Tình đưa bọn chúng quyển tập đang cầm trong tay “Cầm đi chơi đi, không được xé hư nha.”

Đọc truyện chữ Full