Ánh mắt của Lâm Nhất quét qua, sau khi giết chết Thạch Phong xong hầu như không hề có một giây nào dừng lại, bàn tay phải nắm chặt Táng Hoa khẽ rung một cái.
Rầm!
Kiếm quang sáng chói như ánh mặt trời ở giữa không trung chia tách thành hơn mười luồng kiếm mang. Dường như vào giây phút khi Mạc Hàn thi triển xong bí thuật thì kiếm quang đã lập tức đuổi theo sau, chỉ loáng cái đã chém nát mười sáu bóng mờ của đối phương.
Còn hai cái bóng mờ còn lại, ở giữa không trung đồng thời nôn ra một búng máu tươi, quang mang rõ ràng đã ảm đạm đi nhiều.
Đầu mày Lâm Nhất khẽ nhíu lại, đám giới vực cấp cao này quả thực có chút thủ đoạn, chỉ còn lại hai bóng mờ gần như hoàn toàn giống hệt, khó mà phân biệt được thật giả.
Phụt!
Sau khi phất ra một luồng kiếm quang, Lâm Nhất lười chẳng muốn đi xem người này sống hay chết.
Nếu như người này không may mắn, bị chém trúng người mà chết thì cũng coi như chết đi, cho dù có may mắn nhặt lại được một mạng thì không mất đến nửa năm cũng sẽ chẳng hồi phục lại được.
Giữa đất trời, một bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Tiếng gió điên cuồng rít gào nhưng tất cả mọi người phảng phất như chẳng nghe lọt tai, ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người Lâm Nhất.
Bất kể là võ giả của Nhật Diệu Chi Địa, hay là nhân tài của giới vực cấp cao, ai nấy đều trợn tròn mắt, kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Bảo kiếm tên là Táng Hoa kia, không tuốt khỏi vỏ thì thôi, giây phút khi nó tuốt ra khỏi vỏ thì đã thay đổi hoàn toàn cục diện.
Chỉ nửa tấc kiếm quang đã đánh tan được uy áp của đạo binh trong tay Thạch Phong, đợi đến khi hoàn toàn được rút khỏi vỏ thì Thạch Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị chém thành bốn năm mảnh.
Hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Nhất, điều này đã đủ chứng minh, trước đó hắn ta hoàn toàn chỉ ỷ vào uy lực của đạo binh.
Không có đạo binh, hắn ta ở trước mặt Lâm Nhất chẳng khác gì loài kiến hôi.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Thạch Phong, vẻ mặt của rất nhiều nhân tài bên giới vực cấp cao đều càng trở nên phức tạp. Yêu nghiệt nằm trong mười thứ hạng đầu của bảng Thương Long, ở trước mặt Lâm Nhất lại kém cỏi đến thế, đợi đến khi thực lực của hắn tăng thêm một bậc nữa thì trên bảng Thương Long không biết sẽ còn phải nổi lên sóng gió gì nữa.
Sau khi đã tỉnh táo lại, từng ánh mắt kinh hãi đến tuyệt vọng đều tập trung hết lên trên người Lâm Nhất.
Thạch Phong thế mà cũng chết rồi!
Ba yêu nghiệt thực lực rất mạnh trong mười hạng đầu của bảng Thương Long, một người một kiếm, đều đã chết cả trong tay Lâm Nhất.
Mạc Hàn miễn cưỡng trốn được thì cũng chật vật không kém, phải lấy tu vi bản nguyên để tế ra bí thuật mà cũng không thể khiến hắn ta rời đi một cách ung dung được, phải bỏ lại nửa cái mạng ở chỗ này.
Bốn yêu nghiệt thực lực mạnh mẽ tranh đoạt Nhật Diệu Chi Linh rốt cuộc lại trở thành một trò cười.
Tất cả mọi người đều vô cùng rõ ràng, sau khi sự việc lần này kết thúc, tin tức truyền ra sẽ tạo nên một làn sóng dữ dội trong khu vực Thương Long. Với tính cách có thù tất báo của các giới vực cấp cao, ắt sẽ mở ra chiến dịch truy sát Lâm Nhất, lên trời xuống biển cũng sẽ không tha cho hắn.
Quá điên cuồng rồi!
Biết rõ hậu quả sau khi đắc tội với giới vực cấp cao nhưng kiếm trong tay lại chưa từng có một giây nào do dự.
Dẫm nát cái gọi là sự tự kiêu của nhân tài trong giới vực cấp cao, một kiếm giết một người, dễ dàng giống như giết gà giết chó, giống như bẻ gãy một thanh củi mục.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 3316
Chương 3316