TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 70: Bách Quỷ Dạ Hành

“Thằng nhãi này, mày thích chết à!”

Đầu Trâu bị đánh bay bởi một cú đấm nên bỗng chốc cảm thấy mất mặt, toàn thân lập tức toát ra hào quang màu đồng cổ giống như La Hán xuống trần vậy, nhào về phía Diệp Thành.

“Châu chấu đá xe!”

Diệp Thành “hừ” một tiếng, cổ tay giơ lên, giữa không trung lóe lên một luồng sáng hư ảo màu trắng, chỉ nghe thấy tiếng sấm sét và tiếng rồng ngân dài không ngừng vang lên, khiến người ta bất giác phải bịt tai lại.

Đợi khi hoàn hồn lại, họ không thể không kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt. Lúc này đây, Đầu Trâu đang bị một chiếc roi Long Cốt rất dài quấn lấy chân, treo ngược hắn lên.

Đáng lý ra, với sức mạnh thể chất của mình, hắn có thể giãy ra khỏi sự ràng buộc này trong chốc lát, nhưng hắn chẳng thể làm gì ngoài việc mắng chửi ầm ĩ, có thể nói rằng chỉ với một chiếc roi Long Cốt có thể biến thành khốn tiên sách, khiến người ta hoàn toàn mất hết khả năng chiến đấu!

“Đây là pháp khí!”

Thiếu Tông chủ kia cũng biến sắc, lặng lẽ đọc một pháp quyết, những người khác thì trợn mắt trừng trừng nhìn vào nơi bị chiếc roi Long Cốt kia quét qua – nơi đó vốn có một chiếc bia đá khổng lồ, thế nhưng bây giờ chỉ còn một ít bột đá, còn chiếc bia đá khổng lồ kia không cánh mà bay!

“Thằng nhãi này có pháp khí mạnh mẽ và ngang ngược quá!”

Sắc mặt Mặt Ngựa cũng không khá khẩm hơn, vừa nãy hắn suýt nữa xông lên cùng Đầu Trâu. Nhưng hắn không mình đồng da sắt như Đầu Trâu, nếu bị quét qua như thế, chỉ e đến xương cốt cũng không còn. Nghĩ đến đây, Mặt Ngựa cũng thấy hoảng hốt.

“Pháp khí” chính là thứ vũ khí chứa pháp lực, nhưng khác với pháp bảo. Sau mỗi lần sử dụng, pháp bảo cần thời gian dài mới tích lũy được linh khí, nhưng pháp khí thì mỗi lần xuất hiện đều có uy lực dồi dào. Nếu dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để so sánh thì pháp bảo giống như vũ khí hạt nhân có uy lực khủng khiếp nhưng không thể sử dụng bừa bãi, mà pháp khí thì là súng trường có thể sử dụng trong bất kỳ tình huống nào!

Trước kia họ từng nghe nói rằng trong tay Diệp Thành có nắm giữ châu báu, quản lý cả sấm sét, điều này thì Thiếu Tông chủ không sợ, nhưng Diệp Thành đột nhiên lấy ra thứ roi Long Cốt hung hãn này khiến anh ta cực kỳ kiêng dè.

Lúc này đây Đầu Trâu bị treo ngược lên vẫn đang luôn miệng chửi bới, mặt mũi Diệp Thành sa sầm, cổ tay rung lên một cái, chiếc roi kia linh hoạt như cánh tay, bò lên theo bắp chân của Đầu Trâu, không hề khách sáo gì mà quấn lên cổ hắn.

“Khụ, khụ khụ…”

Đầu Trâu bỗng chốc bị xách lên như con gà, hắn liều mình vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát ra khỏi sự trói buộc. Thấy tình hình này, Thiếu Tông chủ lập tức biến sắc, hô ầm lên: “Dừng tay!”

Nhưng khóe miệng Diệp Thành thoáng nhếch lên, roi Long Cốt vung thêm lần nữa, đập mạnh vào cơ thể Đầu Trâu. Trong thoáng chốc, tiếng thét thảm thiết của Đầu Trâu bỗng im bặt, cơ thể như quả bóng bay được bơm hơi hết cỡ bỗng chốc nổ tung, dịch thể từ thi thể màu đồng cổ văng đầy đất.

“Thằng nhãi ngông cuồng!”

Thấy tướng tài của mình bị giết, Thiếu Tông chủ tức đến mức toàn thân run lên, vung tay xuất chiêu, một cái đầu lâu với đôi mắt cháy lên ánh lửa xanh lục lập tức xuất hiện.

“Không ổn, mau dừng tay!”

Mạc Nguyên Chính lập tức hét ầm lên, ban nãy Mạnh Bà khiếp sợ uy lực của roi Long Cốt nên quăng ông ta bên trong chòi nghỉ mát, lúc này Mạc Nguyên Chính nhảy lên định ngăn cản Thiếu Tông chủ, nhưng không kịp nữa rồi.

Chỉ thấy vầng trăng đang lơ lửng trên bầu trời bỗng chốc bị mây đen che phủ, bỗng chốc khiến núi Vân Đỉnh trùm trong bóng tối, cùng lúc đó, bốn xung quanh trào ra tiếng khóc gào của quỷ.

Chỉ trong chốc lát, núi Vân Đỉnh biến thành địa ngục!

“Đây là... đầu lâu Thiên Ma!”, mặt mũi Mạc Nguyên Chính trắng bệch, ban nãy ông ta đứng bật dậy, bây giờ lại ngồi bệt xuống nền đất, cười khổ: “Chẳng trách bốn vị môn chủ khác hợp sức lại cũng vẫn thua thảm hại!”

Diệp Thành khẽ nhướn mày, bình tĩnh hỏi: “Ồ? Đầu lâu Thiên Ma ghê gớm lắm sao?”

Mạc Nguyên Chính cười khổ, dường như đã hoàn toàn mất hết ý định phản kháng: “Đầu lâu Thiên Ma là bảo vật trấn phái của Âm Quỷ Tông, nghe nói do được chế tác từ thi thể mà Ma Vương thượng cổ để lại, bên trong phong ấn hàng vạn oan hồn, nếu sử dụng cùng với cấm thuật Bách Quỷ Dạ Hành thì có thể hủy hoại cả Hải Thành”.

Ông ta vừa nói đến đây, âm linh, quỷ hồn xung quanh đã nhe nanh giương vuốt mà nhào tới, Mạc Nguyên Chính hoảng hốt lấy một lá bùa ném ra ngoài, quát ầm lên:

“Nhuệ kim như phong, kỳ phong như đao, kim đao long quyển trận!”

Trong thoáng chốc, một lá bùa to đùng bỗng chốc bùng cháy giữa không trung, biến thành vô số gió lớn bay ngập trời, lệ quỷ xung quanh tuy hung thần ác sát nhưng cũng không dám xông lên bừa bãi.

Nhưng sau khi thi triển xong trận pháp này, Mạc Nguyên Chính cũng ngồi bệt xuống nền đất với vẻ mặt trắng bệch, phun một búng máu ra ngoài, toàn thân suy sụp vô cùng, chỉ thiếu điều nằm vật ra nền đất.

“Hừ, không hổ là sự tồn tại mạnh nhất trong giáo phái Ngũ Hành, Kim Đao Long Quyển Trận này đúng là rất ghê gớm”.

Giọng nói âm u bất định của Thiếu Tông chủ vang lên, lúc thì ở bên trái, lúc thì ở bên phải, dường như vọng lên từ bốn phương tám hướng. Lúc này sắc trời đã bị màu đen che phủ, nhưng toàn là tiếng gào khóc của ma quỷ, căn bản không thể phán đoán anh ta đang ở đâu.

“Tiếc rằng đây cũng là mức giới hạn của ông rồi, trận thế này cùng lắm chỉ có thể giúp hai người sống thêm được hai phút thôi, ha ha ha ha ha!”

Mạc Nguyên Chính lại phun ra một búng máu nữa, tuyệt vọng nói: “Cậu ta nói không sai, Diệp Tiên sư, những gì tôi có thể làm cũng chỉ được bấy nhiêu, lúc này bách quỷ cùng xông lên, e là cậu cũng...”

Liễu Băng Dao ôm chặt lấy Diệp Thành, chỉ khi nhận được một chút hơi ấm từ vòng tay của đối phương mới khiến cô ta gắng gượng không bị sợ đến mức chết ngất đi.

Đúng lúc này, Mạc Nguyên Chính khuyên nhủ: “Diệp Tiên sư, tôi biết cậu thần thông quảng đại, mau dẫn thiên hồ trốn đi. Rừng còn xanh thì lo gì thiếu củi đốt”.

Diệp Thành nhướn mày với vẻ hứng thú: “Thế còn ông thì sao?”

Mạc Nguyên Chính cười khổ một tiếng, chua chát nói: “Năm đó, khi giáo phái Ngũ Hành được thành lập, sư tổ gia của chúng tôi đã lập lời thề ngũ môn đồng sinh cộng tử, bây giờ tứ môn đã bị tiêu diệt, tôi còn mặt mũi nào mà sống tiếp?”

Diệp Thành khẽ cười một tiếng, cao giọng nói: “Thế thì chưa chắc, người chết chỉ có môn chủ của Hậu Thổ Môn, chỉ cần ông có thể quay về Nhuệ Kim Môn, giết chết hai tên phản bội, không chỉ có thể chấn hưng danh tiếng của Nhuệ Kim Môn, cũng có thể nhân cơ hội này thu gom bốn môn phái khác, trở thành chưởng môn của giáo phái Ngũ Hành!”

Mạc Nguyên Chính sáng mắt lên, nhưng nhanh chóng cười khổ: “Với cơ thể thương tật hiện tại của tôi, đến cả khả năng sống sót trong Bách Quỷ Dạ Hành cũng không có, nói gì đến chuyện chấn hưng giáo phái?”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Chỉ là Bách Quỷ Dạ Hành thôi, đâu đủ nhét kẽ răng?”

Nói rồi, anh quất mạnh roi Long Cốt trong tay, tiếng rồng ngân dài trong không trung, âm linh bay ngập trời bỗng chốc tháo chạy điên cuồng, nhưng kiểu gì cũng có vài kẻ chậm chân, bị roi Long Cốt quất cho hồn bay phách lạc.

Thiếu Tông chủ trốn trong bóng tối nhìn thấy cảnh này mà lập tức hô ầm lên:

“Pháp khí này của anh có thể xua đuổi âm linh?”

- ------------------

Đọc truyện chữ Full