Tên tay sai căng thẳng đáp: “Thật ra, thật ra thì cũng không có cảm giác gì, khi mới bắt đầu thì hơi ngứa chỗ vết thương, giờ thì nó không khác gì những bộ phận bình thường, không chỉ vậy mà còn có sức lực tràn trề!”
Vừa dứt lời, anh ta cởi áo, lộ ra vết thương trên ngực thì phát hiện dấu mờ nhạt khi nãy của vết thương cũng không còn,
Mọi người trợn mắt há mồm, đúng như câu “Không có so sánh thì sẽ không có đau thương”, trước đó họ chỉ cảm thấy Tăng Huyết Hoàn lợi hại nhưng lợi hại thế nào thì cũng chưa rõ ràng.
Mà hôm nay, có Kim Sang Dược làm nền, họ mới phát hiện đan dược của Diệp Thành thần kỳ thế nào, đúng là khiến người ta bất ngờ!
Vẻ mặt Quan Trường Hưng rất khó coi nhưng không lộ biểu cảm gì, trên thực tế trong lòng lại dâng lên sát ý cuồn cuộn, không thể để tên này sống sót.
“Hiện giờ các vị nói gì đây?”, trong ánh mắt khó tin của mọi người, Diệp Thành cười khẽ nhìn Quan Ngôn Tương.
“Hừ!”
Quan Ngôn Tương chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát, tay sai của mình bình an đứng tại chỗ chẳng khác nào là một cú tát vào mặt mình mọi lúc, gã nào còn mặt mũi ở đây tiếp nữa?
Nhưng nếu giờ thả gã đi thì Diệp Thành không tên Diệp Thành.
“Đợi đã!”
Hai chữ được thốt ra bằng giọng lạnh nhạt, Diệp Thành đứng lên, Quan Ngôn Tương tức giận trừng anh:
“Mày còn muốn sao nữa?”
Diệp Thành híp mắt, giọng điệu lạnh như băng: “Sao? Cậu chạy tới chỗ tôi để phá đám chuyện làm ăn của tôi, hạ thấp đan dược của tôi, không xin lỗi mà định đi luôn sao?”
“Nực cười!”, Quan Ngôn Tương quát to: “Tao là người nhà họ Quan ở Ma Đô mà phải xin lỗi thằng phàm phu tục tử như mày à? Thức thời thì cút, nếu không thì coi chừng sắp tan xương nát thịt đó!”
Quan Trường Hưng cũng trầm giọng nói: “Anh bạn nhỏ, sợ là cậu không biết một đại sư võ đạo có ý nghĩa gì, nhà họ Quan tôi không sợ quy tắc của nhà họ Trình đâu, nếu cậu không biết điều... đừng trách ông già này không khách sáo!”
Quan Trường Hưng vừa quát, mấy võ sĩ kế bên đều run rẩy, người nhát gan có tu vi không đủ thì ngồi bệt xuống đất, đây cũng là uy thế và khí thế của đại sư võ đạo, võ sĩ bình thường hoàn toàn không thể chống lại.
Bọn họ không khỏi nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thương hại, tên nhóc này lại dám đối đầu với nhà họ Quan, sợ là sẽ chết không chỗ chôn rồi. Có những người trí tuệ hơn, nhìn xa hơn thì lại cảm thán trong lòng, theo bọn họ, nếu Diệp Thành muốn sống thì chỉ còn nước giao cách luyện chế Tăng Huyết Hoàn ra thôi.
Xem ra ngành sản xuất thuốc chữa thương vẫn nằm gọn trong tay nhà họ Quan rồi, những võ sĩ bình thường vẫn không tránh khỏi kết cục bị chèn ép.
Nhưng khi mọi người cảm thấy Diệp Thành sắp phải cúi đầu nhận thua...
Bốp!
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Diệp Thành bỗng xuất hiện trước mặt Quan Ngôn Tương, không hề khách sáo mà đấm một cú vào mặt gã khiến mũi đối phương gãy nát, máu tươi chảy đầy mặt.
“Không phải chứ, tên nhóc này dám ra tay với nhà họ Quan?”
“Đúng là nghé con không sợ cọp! Nhà họ Quan vốn đông đảocao thủ, lại thêm việc liên hôn với thế gia võ đạo khác nên cũng là gia tộc top đầu, top hai của Ma Đô, thế lực vượt xa nhà họ Trình. Một quyền này đơn giản nhưng kế tiếp thì phiền phức rồi, khó lắm!”
“Thật ra, dù tên nhóc họ Diệp không đánh, nhà họ Quan cũng không tha cho cậu ta. vì họ không bao giờ cho phép người khác chia sẻ thế lực của mình, nhà họ Quan tuyệt đối sẽ không cho phép hững người khác nắm giữ cách điều chế thuốc chữa thương, huống chi đây còn là đan dược tốt như vậy!”
...
Quan Ngôn Tương không ề nghe lọt những lời bàn tán chung quanh, gã dùng ánh mắt điên cuồng nhìn Diệp Thành, hét lớn: “Mày đánh tao, mày lại dám đánh tao! Ngay cả...”
Bốp!
Diệp Thành không hề nương tay, lại tung một quyền đánh thẳng vào miệng đối phương, chẳng những khiến gã không thể nói xong mà còn thuận tay đánh bay hai cái răng của gã.
“Mấy câu nói nhảm như “Ngay cả bố tao còn chưa từng đánh tao” thì không nên nói trước mặt tôi, nếu không thì rất dễ khiến tôi tặng thêm một cú nữa đấy”.
Diệp Thành không hề để ý tới Quan Trường Hưng bên cạnh, càng không để tâm thế lực của nhà họ Quan mà vẫn xử con trai người ta là Quan Ngôn Tương, một đám võ sĩ nhìn mà há hốc cả mồm.
Quan Trường Hưng hít sâu một hơi, nắm đấm vang lên răng rắc nhưng lão vẫn không thể ra tay, không dám ra tay.
Vì theo nguồn tin chính xác, gia chủ nhà họ Trình - Trình Bác Hiên đã sắp đột phá Thánh Vực, không chừng sắp xuất quan trong vài ngày nữa.
Trong thế giới võ đạo, thế lực, tiền bạc,quan hệ gì đó cũng là vật ngoài thân, đáng tin cậy nhất vẫn là thực lực cá nhân. Nếu Trình Bác Hiên trở thành Võ Thánh, dù thế lực nhà họ Quan lớn hơn nữa, mạng lưới quan hệ phức tạp hơn nữa cũng không phải đối thủ của nhà họ Trình.
Vì thế, lão nhất định phải tuân theo quy định của nhà họ Trình, nếu không, đến lúc đó, Trình Bác Hiên mượn cớ này để làm khó dễ, cả nhà họ Qua cũng chịu tai họa diệt vong.
Bởi vậy Quan Trường Hưng chỉ có thể nhịn cơn giận: “Anh bạn trẻ, chúng tôi đã biết sai, ông già này xin thay con trai xin lỗi cậu!”
Người chung quanh trừng to mắt đầy kinh ngạc, họ cũng không biết chuyện của Trình Bác Hiên, có điều thấy Quan Trường Hưng bấm bụng chịu, còn xin lỗi Diệp Thành thì cảm thấy đây chẳng lẽ là cậu chủ một gia tộc lớn nào đó?
Nhưng Diệp Thành cũng không chú ý nhiều vậy, nguyên tắc của anh là làm người không thù dai, có ân oán gì thì giải quyết ngay, hơn nữa, người khác sợ nhà họ Trình chứ anh thì không!
Vì thế anh cũng nói thẳng: “Nếu đã biết sai thì khom lưng xin lỗi đi!”
“Mày đừng nên quá đáng!”, Quan Ngôn Tương ngẩng phất lên, cố gắng dùng giọng nói để đe dọa đối phương nhưng đáp lại gã cũng là...
“Quát cái gì!”, Diệp Thành không hề khách khí mà cho một thêm một quyền lên mặt đối phương: “Lý lẽ không phụ thuộc vào âm lượng giọng nói, biết chưa!”
Mặt mũi Quan Ngôn Tương bầm dập, hung dữ nhìn Diệp Thành, dường như muốn khắc ghi gương mặt kẻ thù vào trong đầu, sau vài giây, gã mới cúi đầu, gằn giọng nói:
“Tôi, sai, rồi!”
Ba chữ vừa thốt ra khỏi miệng, chung quanh vang lên tiếng hít ngược vào trong, mọi người nào ngờ thanh niên này đúng là không kiêng nể gì. Theo lý, anh không thể không biết đánh mặt Quan Ngôn Tương tương đương khiêu khích nhà họ Quan, mà anh vẫn làm ra chuyện điên rồ này.
Sau khi xin lỗi, Quan Ngôn Tương chỉ cảm thấy đây là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời mình trong mắt còn chảy ra nước mắt khuất nhục nhưng Diệp Thành lại không chịu bỏ qua.
“Cúi đầu xin lỗi không phải nên cúi gập người 90 độ à? Cậu khom có 60 độ thế này thì chưa đủ thành ý!”
Quan Ngôn Tương nghe xong thì tức run người, trong mắt đầy tơ máu, môi cắn chặt chảy cả máu nhưng gã vẫn không thể chống lại sức mạnh của Diệp Thành, bị đối phương giơ chân dẫm lên lưng.
Cuối cùng, Quan Ngôn Tương cũng cúi người song song với mặt đất, đạt tới tiêu chuẩn cúi đầu 90 độ, chung quanh lặng ngắt như tờ. Cậu chủ nhà họ Quan kiêu ngạo cỡ nào thì giờ thảm thương bấy nhiêu, hai hàng nước mắt chảy xuống theo gương mắt, có tia sợ hãi và hơn hết là thù hận.
- ------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 123: Khom lưng xin lỗi
Chương 123: Khom lưng xin lỗi