TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 156: Cô đàn em khóa dưới ngây thơ

Phan Uy lặng lẽ cúp máy, hắn dùng tay ấn vào ghế mấy lần định đứng dậy, nhưng bởi vì chân hắn mềm nhũn nên không tài nào đứng dậy được.

Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể bò đến dưới chân của Diệp Thành nhưng lại không dám nói chuyện, chỉ có thể cúi đầu, không biết đang làm cái gì.

Kỷ Quân Lan cúi đầu nhìn lại theo bản năng, nhất thời kinh hãi, thì ra Phan Uy đang cúi đầu nhặt từng mảnh từng mảnh cốc vỡ trên mặt đất!

Ngay tức khắc, Kỷ Quân Lan nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt xen lẫn cả kinh ngạc và nghi ngờ, cô ta nhớ lại những gì Diệp Thành vừa nói, khi đó đừng nói những người khác, ngay cả chính cô ta cũng cảm thấy đây là lời nói khoác, nhưng không ngờ chỉ vài giờ ngắn ngủi, “lời nói khoác” mà anh ấy nói liền biến thành sự thực!

Bởi vì Phan Uy quay lưng về phía cửa xe, mấy đứa đàn em của hắn ta không nhìn thấy xảy ra chuyện gì, tên Tề Chấn còn lớn tiếng kêu gào: “Đại ca, anh đang làm gì thế, mau xử lý đôi nam nữ đê tiện này đi…”

“Câm miệng!”

Phan Uy chợt hét lớn, mọi người xung quanh sợ tới mức giật bắn mình. Hắn ta trừng cặp mắt đỏ như máu, lớn tiếng quát: “Đáng chết, bắt thằng khốn nạn này xuống cho tao!”

Tề Chấn ngạc nhiên đứng đơ ra, lẩm bẩm: “Đại, đại ca, anh đang nói cái gì đấy”.

Phan Uy nhìn đám đàn em đơ ra không biết làm gì càng thêm tức giận, hét lớn: “A Long A Hổ, đánh gãy hai chân Tề Chấn cho tao!”

A Long A Hổ là hai thanh niên cao to lực lưỡng, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, mệnh lệnh của đại ca họ đều phục tùng một cách vô điều kiện, bây giờ nghe thấy đại ca gọi tên mình nhanh chóng nhảy lên trước bắt lấy Tề Chấn, không hề do dự đánh gãy hai chân của hắn!

“A!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tề Chấn, các hành khách đều sợ hãi co rúm lại, không khỏi quay đầu lại nhìn Diệp Thành.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm cho Phan đại ca là người đứng đầu ở đây không thể không cúi đầu, thà rằng đánh gãy hai chân đàn em của mình cũng không dám trêu trọc anh.

Kỷ Quân Lan vẻ mặt kì quái, vừa nhớ đến âm thanh tức giận vừa rồi của Thẩm Hàn Lâm, nhất thời hiểu ra: “Lẽ nào Diệp Thành có quan hệ gì đó với cậu ba nhà họ Thẩm?”

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô ta nhìn về phía Diệp Thành liền trở nên khác biệt, lúc trước Diệp Thành chịu đứng lên trừ gian diệt bạo, Kỷ Quân Lan chỉ cảm thấy anh là người tốt mà thôi.

Nhưng nếu có quan hệ với Thẩm Hàn Lâm, vậy thì khác nhau nhiều lắm, chuyện này có nghĩa là người này tương lai sẽ một bước lên mây, chỉ cần cậu ba chịu hỗ trợ một chút thôi thì thành tựu của anh còn kinh khủng hơn rất nhiều những cậu ấm của các gia tộc lớn.

Đây chính là sức mạnh tuyệt đối của nhà họ Thẩm hiện tại!

Lúc này cả hội trường đều yên tĩnh lại, nhìn Phan Uy nhặt từng mảnh của cái cốc vỡ, đi tới trước mặt Diệp Thành, sợ hãi nói: “Diệp Tiên…anh Diệp, lúc nãy là tôi có mắt như mù, mong anh tha thứ cho tôi”.

Các hành khách xung quanh nhất thời kinh ngạc trợn to hai mắt, Phan đại ca vừa mới kiêu căng phách lối kia giờlại khiêm tốn cúi đầu xin lỗi lần thứ hai?

Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Đối tượng anh cần xin lỗi không phải tôi mà là cô gái kia”.

Phan Uy rùng mình một cái, sau đó quay sang phía Tôn Tiêu Tiêu nói: “Xin lỗi cô bé này, là tôi đáng chết, làm vỡ chiếc cốc của cô, tôi… tôi đền cho cô”.

Nói xong, trên trán hắn ta mồ hôi lã chã, thân thể không ngừng run rẩy sợ hãi, giống như đứng trước mặt mình không phải một cô bé hiền lành, mà là một con thú dữ thời xa xưa.

Tôn Tiêu Tiêu dù sao cũng hiền lành, nhìn thấy hắn ta đáng thương như thế, không đành lòng nói: “Không, không sao, tôi tha thứ cho anh”.

Nghe đối phương nói như thế, Phan Uy thở dài một hơi, cuống quýt nhin về phía Diệp Thành, chỉ thấy Diệp Thành gật đầu, lạnh nhạt nói: “Nếu như em ấy đã mở miệng, vậy thì tha cho anh đấy”.

Phan Uy tưởng như đang nằm mơ, liên tục cúi đầu lùi ra xa, bây giờ mới dám mang theo đám đàn em của mình quay đầu chạy chốn, trước khi đi còn không quên đóng cửa xe lại.

Hắn vừa mới đi, mọi người nhất thời bàn tán sôi nổi, ánh mắt lúc có lúc không nhìn về phía Diệp Thành, rõ ràng là đang suy đoán thân phận của anh. Diệp Thành lại như không có gì, nhân vật nhỏ như Phan Uy đối với anh mà nói không khác gì con kiến hôi, cho dù Thẩm Hàn Lâm không gọi điện thoại tới anh xử lý đám người này cũng không tốn chút sức lực nào.

Diệp Thành nhìn Tôn Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói: “Tiêu Tiêu, em không sao chứ?”

Tôn Tiêu Tiêu lúc này mới giật mình kinh hãi, ngạc nhiên nói: “Anh, anh Diệp, anh thật là lợi hại, nhẹ nhàng dọa cho tên đại ca kia một trận!”

Mọi người đều nói không nên lời, không ngờ cô gái này lại chậm tiêu như thế, lúc này mới phản ứng lại, Diệp Thành cũng cười khẽ nói: “Phản xạ của em nhanh đấy”.

Tôn Tiêu Tiêu đỏ mặt nói: “Anh Diệp, anh đừng trêu em nữa, người ta không phải vừa bị mấy người hung dữ vừa nãy dọa sợ hay sao”.

Diệp Thành cười nói: “Sau này có anh bảo vệ em, cho dù có người hung dữ hơn nữa cũng không cần sợ hãi”.

Tôn Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, trên mặt tràn đầy cảm giác hạnh phúc, Kỷ Quân Lan ở một bên nhịn không được thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Cô bé ngốc, đối phương nói bừa một câu như thế em liền vui vẻ không biết trời đất, đừng nói đàn ông, ngay cả chị cũng muốn lừa gạt em đấy”.

Diệp Thành trong lòng cũng có chút suy ngẫm, cô em gái khóa sau của mình có chút ngây thơ đáng yêu như thế đương nhiên là vô cùng hiếm thấy, cũng không biết kiếp trước sau khi mình mất tích cô ấy có đau lòng hay không đây.

Ngay khi Diệp Thành có chút hồi tưởng, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh mở máy nghe, quả nhiên ở đầu dây bên kia vang lên âm thanh gấp gáp của Thẩm Hàn Lâm:

“Diệp, Diệp Tiên sư, là Hàn Lâm dạy dỗ không tốt, lại để cho đám đàn em chọc phải anh, tôi thật đáng chết!”

Diệp Thành cười nói: “Được rồi, đừng dùng chiêu này với tôi, còn phải cảm ơn cậu giúp tôi bớt được nhiều phiền phức”.

Thẩm Hàn Lâm vội vàng nói: “Diệp Tiên sư lòng dạ hiền lành, làm cho Hàn Lâm sợ hãi…”

Diệp Thành ngắt lời anh ta: “Những lời khách sáo này, giữa anh và tôi không cần phải nói nữa, tôi giao những việc lớn như thế cho anh tức là coi anh là người thân tín bên cạnh, mà anh cũng làm rất tốt, xứng đáng với sự tin tưởng của tôi”.

Đối với Thẩm Hàn Lâm, Diệp Thành vẫn có chút thưởng thức, mặc dù trước đây anh ta là một tên cậu ấm ăn chơi, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý và có chừng mực, càng có sự dũng cảm không sợ cường quyền, cho dù đối mặt với mình cũng dám nói ra sự thật, chỉ dựa vào điểm này đã khá hơn rất nhiều so với những người khác.

Sau đó anh giao nhiệm vụ cho anh ta, anh ta đều có thể hoàn thành xuất sắc, năng lực và tư chất của anh ta hoàn toàn có thể tin tưởng, có thể nói là cho đến bây giờ là người trợ giúp đắc lực nhất trong thế tục của Diệp Thành.

Thẩm Hàn Lâm ở đầu dây bên kia nghe được Diệp Thành khen ngợi, thở phì phò hưng phấn, cuống quýt mở miệng nói: “Tất cả là nhờ Diệp Tiên sư bồi dưỡng, Hàn Lâm nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, không phụ sự ủy thác của Tiên sư!”

Diệp Thành gật gật đầu, cùng trò chuyện với đối phương vài câu, lúc này mới tắt máy.

Buông điện thoại xuống, Thẩm Hàn Lâm thở dài một hơi, tuy rằng chỉ là mấy phút nói chuyện, thái độ của đối phương cũng rất bình thản, nhưng anh ta vẫn cảm thấy cơ thể mình chảy ra mồ hôi liên tục!

- ------------------

Đọc truyện chữ Full