Đối diện với chim sét khổng lồ đang hí vang, Diệp Thành híp mắt, anh không tránh né nữa mà hai tay buông thả bên người như không hề muốn chống cự.
Trong mắt Cừu Lăng Vân hiện lên tia kính trọng: “Diệp Thành, cậu thật sự là thiên tài có tư chất tuyệt diệu trong vòng ba trăm năm nay, dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt, ông ta cũng kém hơn cậu gấp đôi!”
Lão nói như vậy nhưng khi ra tay thì không hề nể tình, đây là mối họa trong lòng lão, nếu không giết anh ngay tại đây, chẳng lẽ còn chờ anh luyện thành thần công rồi tới giết mình à?
Những người khác xem cuộc chiến thấy con chim sét bay về phía núi Hoành Lan thì đều thở dài.
Hồng Đại Phúc nhíu mày, tức giận nói: “Đáng tiếc, chỉ cần cho Diệp Thành thêm năm… không, ba năm thôi, người thắng chắc chắn là cậu ta!”
Những võ sĩ khác đều lắc đầu cười khổ như đang tiếc nuối cho một thiên tài phải kết thúc sớm vì tuổi trẻ nông nổi.
Nếu sau khi xuất thế, Diệp Thành không huênh hoang quá mức, khiến Cừu Lăng Vân chú ý; nếu anh có thể bỏ mặc đệ tử của mình, nhịn nhục vài năm; nếu anh chịu khom lưng bằng lòng gia nhập môn phái của Cừu Lăng Vân…
Nhưng đời người đâu thể như chữ “Nếu”, dù là thiên tài, chết đi cũng sẽ không khiến ai chú ý, người khác chỉ để tâm tới người thắng.
Hồ Hoa Hạo nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia hưng phấn, kẻ địch mạnh của nhà họ Hồ cuối cùng cũng bị tiêu diệt.
Trong ánh mắt vui sướng hay bi ai, tiếc nuối hay mỉa mai của mọi người, chim sét khổng lồ đột nhiên lao vào núi Hoành Lan tạo ra tiếng nổ long trời lở đất.
“Núi, núi sập rồi!”
Không biết là ai hoảng sợ bật thốt lên, mọi người ngẩng đầu nhìn, sau đó họ lại nhìn thấy cảnh tượng khiến họ hoảng sợ…
Núi Hoành Lan có độ cao nghìn mét so với, đỉnh núi ẩn trong mây, dưới sấm sét ầm ầm, nó sụp đổ. Vô số tảng đá khổng lồ xen lẫn với bùn đất, cây cối ào ào rơi xuống như thể tận thế đã giáng xuống.
Những võ sĩ đang xem cuộc chiến quá mức sợ hãi, họ chạy trốn chết, trận núi lở này kéo dài hơn mười phút rồi mới từ từ dừng lại.
“Mọi người không sao chứ?”
Dương Lâm ngẩng đầu lên dưới sự bảo vệ của Lam Thải Nhi, bà ta ngó nghiêng chung quanh, may mà võ sĩ trên thuyền còn không ít. Không nói tới đại sư võ đạo như Lam Thải Nhi, bố con nhà họ Triệu đều có năng lực, dù sao cũng có thể bảo vệ mọi người an toàn.
Nhưng khi bà ta vừa thở dài thì tai lại nghe thấy tiếng nức nở của Khổng Uyển Linh: “Tiểu Huyên, Tiểu Huyên, cậu đâu rồi, cậu đừng làm mình sợ!”
Chỉ một Bạch Tiểu Huyên mất tích đương nhiên sẽ không thể khiến các võ sĩ phân tâm. Đám người kia đều có tuyệt chiêu, không ai dễ dàng chết dưới thiên tai nhân họa cả.
Đảm bảo an toàn cho mình xong, mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó chuyện đầu tiên họ làm ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Hoành Lan, nhưng khi nhìn kỹ, ai cũng không khỏi bật thốt thành tiếng.
“Trời ơi…”
Tiếng cảm thán này phát ra từ trong lòng Triệu Linh Nhi, lời này cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người, ngọn núi Hoành Lan cao ngất bị “gọt” cả nửa đỉnh núi.
Uy lực cỡ này, dù là đạn pháo cũng chẳng sánh bằng.
Nhiều người ngửa đầu nhìn Cừu Lăng Vân, tuy mặt lão lộ vẻ mệt mỏi, trông khá thảm nhưng trong mắt những võ sĩ, họ nhìn lão bằng sự kính trọng và sùng bái.
Đây là thực lực, đây là khí thế!
Lúc này, tuy Cừu Lăng Vân không phải Thần Cảnh nhưng trong mắt mọi người, lão chẳng khác nào Thần thật sự.
“Hầy, đáng tiếc!”
Hồng Đại Phúc lắc đầu, quay người nói với đệ tử sau lưng: “Đi thôi!”
Nhưng khi ông ta vừa quay đi, sau lưng truyền tới tiếng động rung trời. Hồng Đại Phúc quay lại thì thấy một cảnh mà cả đời này ông ta cũng không quên được.
Trên sông Thương Lan rộng lớn, sóng cuộn ầm ầm, một bóng người đứng thẳng ngạo nghễ, anh tuấn mỹ như thần tiên, ngũ quan tinh xảo, da thịt mịn màng.
Người đứng trong không trung đúng là khiến phái nữ mặc cảm. Tóc dài màu lam tung bay trong gió, cả người tỏa ra hào quang như ngọc lưu ly, trong ngực còn ôm một cô gái đang hoảng sợ chưa thể bình tĩnh được.
Khổng Uyển Linh vừa rồi còn đang lo lắng nhìn thấy chàng trai này này thì lộ ra vẻ háo sắc, lẩm bẩm: “Oa, đẹp quá…”
Nhìn cô gái được chàng trai ôm vào lòng, đó rõ ràng là bạn thân của cô ta - Bạch Tiểu Huyên, ngoài việc thả lỏng, cô ta còn cảm thấy hơi ghen tỵ. Một cơ hội được anh hùng cứu như thế sao không dành cho cô ta cơ chứ!
Nếu được một người tuyệt trần bế như thế, dù gặp nguy hiểm ngặt nghèo hơn nữa thì cô ta cũng bằng lòng.
Còn Bạch Tiểu Huyên được ôm vào lòng thì lại càng sung sướng tới mức muốn ngất. Vừa rồi, khi núi lở, cô ta bất cẩn rơi xuống nước, vô tình uống vài ngụm nước sông, khi cảm thấy mình sắp chết, cô ta thấy một người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần giáng xuống, ôm cô ta lên, cứu cô ta khỏi tình cảnh hiểm nguy.
“Trời ạ, nếu có được một đoạn duyên phận với người đàn ông này thì Diệp Thành là cái thá gì?”, Bạch Tiểu Huyên hưng phấn tới mức run rẩy, cơ thể mềm nhũn trong lòng người ta, hai mắt nhắm chặt, gương mặt đỏ bừng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chàng trai kia đáp xuống thuyền, thuận tay thả Bạch Tiểu Huyên xuống rồi đi tới chỗ mấy người Dương Lâm.
Bạch Tiểu Huyên đột nhiên rời khỏi lòng chàng trai thì ô ta không nhịn được mà lên tiếng: “Ân nhân, anh đã cứu mạng tôi. Tôi không có gì để báo đáp nhưng vẫn xin hỏi tên của anh?”
Lời này vừa được thốt ra, Khổng Uyển Linh cũng tỉnh táo lại, cô ta hưng phấn nhảy dựng lên nói: “Tôi tên Khổng Uyển Linh, là bạn của Tiểu Huyên. Anh đẹp trai ở đâu, bao nhiêu tuổi, có bạn gái chưa thế?”
Cô ta quá hưng phấn, không nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của chàng trai, cuối cùng, chàng trai tuấn tú lạnh nhạt nói: “Cô không nhớ tôi là ai sao?”
Anh vừa hỏi, Bạch Tiểu Huyên và Khổng Uyển Linh đều kinh sợ, dùng giọng điệu không thể tin nổi hỏi lại: “Diệp, Diệp Thành?”
Khi nghe thấy họ nói, võ sĩ chung quanh gần như đều nhìn sang, họ không thể tin nổi hai mắt mình. Diệp Tiên sư kia đáng sợ tới mức còn sống được trong sấm sét, còn trở nên đẹp trai thế này sao?
Cái này là gì, sau khi được sấm sét tôi thể thì thần công đã thành à?
Hoàn toàn không để tâm tới hai người đang đứng đực mặt kia, Diệp Thành nhẹ nhàng gật đầu với đám người Dương Lâm rồi bay lên trời, dừng ở đối diện Cừu Lăng Vân: “Ông chỉ có chút năng lực ấy thôi sao?”
Đúng là Cừu Lăng Vân rất mạnh, dù là nội lực, võ đạo hay cơ thể, lão có thể sánh với người tu tiên cảnh giới Tu Thể, thậm chí có chút tài trong việc điều khiển linh khí trời đất. Thiên Nộ Kinh Lô nọ trông khá thô nhưng uy lực thật sự phi phàm, dù là cường giả Thần Cảnh bị đánh trúng, kết cục cũng là chết.
Tiếc là lão gặp trúng Diệp Thành - một Diệp Thành đã tu luyện thành công thân thể Hải Hoàng Lưu Ly.
Đạo thể chính là thân xác của tu sĩ Nguyên Anh, sấm sét không thể làm bị thương, đao kiếm đạn pháo cũng chẳng thể tổn thương anh.
Người tu chân đã ngưng tụ Nguyên Anh thì sẽ nhận được lôi kiếp, nếu sấm sét cỡ này mà đạo thể còn không chịu nổi thì làm sao vượt qua lôi kiếp?
Huống chi thân thể Hải Hoàng Lưu Ly này cũng không phải là đạo thể bình thường mà là thần thể cực phẩm. Có đạo thể như vậy, dù gặp cường giả Thần Cảnh, anh cũng chẳng hề lo sợ.
- ------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 224: Không biết tôi sao
Chương 224: Không biết tôi sao