Cũng không trách bây giờ anh ta mới nhìn thấy Diệp Thành, từ lúc mới vào cửa, Diệp Thành vẫn ngồi trong góc không nói một lời, cho dù Trương Bôn có khiêu khích thế nào đi chăng nữa anh cũng không hề phản kích.
Cho nên những người xung quanh cũng không chú ý gì đến người này, không ngờ người có khuôn mặt tầm thường này lại là bạn trai của hoa khôi?
Sắc mặt King có chút khó coi, anh ta cũng không chú ý đến Diệp Thành, chỉ là nhìn chằm chằm vào Liễu Băng Dao: “Cho nên cô vẫn muốn từ chối tôi à?”
Liễu Băng Dao ôm lấy cánh tay Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng cho anh rồi”.
King đột nhiên cười ha ha, âm trầm nói: “Tốt, hôm nay tôi sẽ cho bạn trai cô biết ai mới thực sự là người xứng đáng với cô!”
Nói xong, anh ta liền tiến về phía Diệp Thành quát: “Anh, đứng dậy!”
Diệp Thành lúc này mới ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo sự khó chịu khi bị làm phiền: “Hửm?”
Anh vừa suy nghĩ xem sau khi đạt được Ngọc Minh Châu nên làm thế nào để luyện hóa Kim Đan, nhưng không ngờ được lại bị làm phiền, cho nên tâm trạng bây giờ rất kém.
Nhìn thấy dáng vẻ mơ màng của người này, mọi người đều cười ha ha, King cũng cười dữ tợn điên cuồng đi tới trước: “Tên nhóc này, tôi thích bạn gái của anh, giờ làm sao đây?”
Diệp Thành nhíu máy liếc mắt nhìn Liễu Băng Dao, lạnh nhạt nói: “Cô ta không phải là bạn gái tôi”.
Lời này vừa nói ra, Liễu Băng Dao sốt ruột đến độ nước mắt cũng chảy ra rồi, cô ta dù thế nào cũng vì Diệp Thành mới chịu áp lực lớn như thế, không cần thiết phải tuyệt tình như thế chứ!
Những người khác cười mỉa cảm thấy chàng trai này thật quá nhút nhát sợ hãi, bị King dọa đến nỗi ngay cả bạn gái cũng không cần nữa rồi.
King hút một điếu xì gà, nhìn về phía Diệp Thành, phun khói vào mặt Diệp Thành, cười lớn: “Vì sự hiểu chuyện của anh, chờ tôi chơi chán bạn gái của anh rồi, sẽ xem xét trả lại cho anh…”
“Bang!”
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, King còn chưa nói xong là bị anh cắt đứt, Diệp Thành giơ tay lên đánh ra một quyền, nhẹ nhàng đánh bay tên này ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Sắc mặt của King liên tục thay đổi, anh ta không bao giờ nghĩ ra được là cái tên hèn nhát này lại có sức mạnh lớn như thế. Hắn cố sức vài lần muốn đứng dậy, nhưng không thể đứng dậy nổi, miệng còn nhổ ra bảy tám cái răng và một ngụm máu.
Lúc này, người hâm mộ nữ của King mới phản ứng lại, tức giận hét lớn:
“Anh! Anh lại dám làm làm Tửu Vương bị thương!”
“King, ôi bảo bối của tôi!”
“Bảo vệ! Bảo vệ!”
“…”
Diệp Thành không hề để ý ánh mắt của người xung quanh, đưa tay ôm lấy Liễu Băng Dao vào lòng, thản nhiên nói: “Nhưng cô ta được tôi bảo vệ, ai cũng không được phép động vào”.
“A!”
Liễu Băng Dao nhất thời kích động hai mắt đẫm lệ, lúc trước khi cô ta bị Âm Quỷ tông cùng Kim Duệ môn vây khốn, Diệp Thành cũng giống như một vị thần từ trên trời giáng xuống bảo vệ cô ta!
Cô ta mặc kệ ánh mắt của mọi người, ôm chặt lấy Diệp Thành, cảm nhận được sự ấm áp trong lồng ngực của anh, thấy tình huống này, King đang nằm dưới đất tức giận muốn điên lên, hét lớn:
“Mau đi gọi bà chủ chủ đến, đánh chết tên khốn nạn này cho tôi!”
Đám người đều chấn động mạnh, rất nhanh có người bước nhanh rời đi, King trừng mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành quát lớn: “Bà chủ chính là cô gái hào hiệp do đích thân cậu ba nhà họ Thẩm chọn, thân thủ phi phàm, anh loại phế vật này, trong chốc lát sẽ bị hạ gục, đến lúc đó tôi muốn đùa giỡn bạn gái anh ngay trước mặt anh”.
Diệp Thành vẻ mặt lạnh nhạt, lại vung tay lên, một ngọn gió lớn liền bay ra ném tên này văng ra xa một lần nữa, trong miệng đã hầu như không còn cái răng nào.
Nhìn thấy cảnh này, người hâm mộ của King đã phát điên lên, la hét chửi rủa một cách điên cuồng:
“Một thằng nghèo hèn không xu dính túi như anh, chắc chắn sẽ không được chết một cách yên ổn!”
“Ha ha, bà chủ Hồng Anh là một người ác độc tàn nhẫn, nhớ lần trước có đám người ở chỗ này dám phá đám thì bị chém đứt tứ chi, nửa đời sau chỉ có thể nằm liệt trên giường bệnh mà thôi”.
“Tôi nghe nói bà chủ còn có thể sử dụng pháp thuật, lúc trước còn có một đám nghiện rượu còn dám động tay động chân với cô ta, bị một ngón tay chỉ vào liền như người mất hồn, tự mình chạy ra ngoài nhảy sông tự tử!”
Nghe được người xung quang đe dọa uy hiếp, Liễu Băng Dao lại không hề sợ hãi, vui vẻ ôm lấy Diệp Thành, cô ta biết, đây là nơi an toàn nhất trên thế giới này.
Chẳng qua bao lâu, trong đám đông đã xôn xao ầm ĩ cả lên: Bà chủ đến rồi!”
Sau đó mọi người tự động tách ra hai bên, một người phụ nữ quyến rũ tiến lên, ở bên cạnh là những người ủng hộ vô cùng nhiệt tình, King nhìn thấy cô ta, cả người run lên bần bật, cuống quýt tiến lên nói: “Bà chủ, chính là thằng khốn nạn này đánh tôi!”
Bà chủ liếc nhìn hắn, trên mặt còn lộ ra sự chán ghét, cô ta không bao giờ có thiện cảm với những người như hắn, chỉ coi phụ nữ là đồ chơi để chơi đùa.
Nhưng nói thế nào đi nữa đây cũng là quán bar Tiêu Dao, khẳng định không thể bỏ mặc King, cho nên cô ta lập tức tiến lên, thản nhiên nói: “Ai dám gây rối ở quán bar Tiêu Dao?”
Diệp Thành ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Là tôi”.
Những người xung quanh lộ ra sự hưng phấn tột độ, bọn họ đã không thể chờ đợi được bà hoàng Hồng Anh vung tay lên, gọi thủ hạ lên chém gãy chân tay của anh ấy, nhưng khoảnh khắc tiếp theo…
“Chủ nhân!”
Cùng với một tiếng kêu vui vẻ, Hồng Anh bước một bước tiến lên, cung kính quỳ xuống trước mặt Diệp Thành.
Tất cả mọi người đều bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Hôm nay đâu phải ngày cá tháng tư?
Diệp Thành khẽ nhếch miệng lên, thản nhiên nói: “Là cô à”.
Anh lúc này đã là đỉnh cao tu thể, những gì anh có thể nghe và nhìn thấy, làm sao những người bình thường ở đây có thể biết được, người được gọi là bà chủ Hồng Anh, lại là Aokawa Sayuri mà mình đã từng cứu trước đây!
Bởi vì có nhiều chuyện xảy ra ở tỉnh Tô Bắc, Diệp Thành hầu như đã quên mất người phụ nữ này, cho nên anh không nhìn thấy cô ta trong biệt thự, cũng không có phản ứng gì, lúc này thấy cô ta mới nhớ ra, thì ra Hải Thành còn có cô ta.
Diệp Thành bình tình nói: “Là Thẩm Hàn Lâm sắp xếp cô vào đây?”
Aokawa Sayuri cung kinh nói: “Đúng vậy, lúc trước anh sắp xếp cho tôi đến Hải Thành, anh Thẩm vừa vặn có ý định mở quán bar Tiêu Dao, liền sắp xếp tôi ở chỗ này”.
Diệp Thành gật gật đầu, không hỏi nữa, lại liếc nhìn King một cái nói: “Tên này là Thẩm Hàn Lâm tìm tới?”
Aokawa Sayuri vội vàng nói: “Vâng, bởi vì anh ta có vài phần bản lĩnh trong việc pha chế rượu, nhưng nếu đã đắc tội với anh, tự nhiên cũng không cần thiết phải tồn tại nữa”.
Vừa nói xong, Aokawa Sayuri nũng nịu quát: “Người đâu!”
Hơn chục thanh niên mặc áo đen lập tức chạy tới, cô ta chỉ vào King nói: “Kéo tên này xuống cho tôi, chặt đứt hai tay hai chân!”
Dừng lại một chút, Aokawa Sayuri nở nụ cười tàn nhẫn nói: “Đúng rồi, cắt luôn thứ ở giữa hai chân anh ta cho tôi!”
Mấy người thanh niên áo đen lập tức vâng lệnh, đi lên đè King đang kinh ngạc xuống, kéo tên này vào bên trong, tên này dọc đường đi liều mạng giãy dụa, kêu to:
“Các người dám làm tổn thương đến tôi, tôi chính là người mà cậu ba nhà họ Thẩm tự mình mời tới, bartender giỏi nhất Nhật Bất Lạc đế quốc!”
Aokawa Sayuri cười lạnh nói: “Tên có mắt như mù, lại dám đắc tội chủ nhân, đừng nói một bartender như anh, cho dù là hoàng đế của Nhật Bất Lạc đế quốc đến đây cũng phải chết mà thôi!”
- ------------------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 231: Chủ nhân của bà chủ?
Chương 231: Chủ nhân của bà chủ?