TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 371: Mối tình đầu của Đinh Lương Tài

Sau khi quyết định, Diệp Thành liên lạc ngay với Long Đằng, nói rằng mình tình nguyện đổi một công pháp có thể giúp binh sĩ Long Đằng rèn luyện cơ thể để lấy vài thứ tài nguyên hiếm có mà mình cần.

Với thế lực to lớn trấn thủ Hoa Hạ như Long Đằng, tuy mấy tài nguyên đó hiếm có nhưng chắc hẳn cũng không làm khó được bọn họ. Sau khi có được những thứ đó, cộng với hai món đồ quý báu còn lại trong động phủ của Tinh Tà lão nhân thì có thể luyện chế được một lò linh đan thượng phẩm.

Sự thật chứng minh Diệp Thành quả thật quá xem thường bản lĩnh của Long Đằng. Chỉ trong vòng nửa ngày sau khi anh gửi tin đi, Đường Thi Vũ đã ngồi chuyên cơ đến Tô Bắc, đưa cho anh những món tài nguyên hiếm có mà anh liệt kê.

Đồng thời tuổi của những món này đều cao hơn anh tưởng tượng, chứa đựng linh khí cực nhiều, đan dược luyện chế ra sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều.

Diệp Thành hài lòng, cũng thể hiện ra thành ý của mình. Đó là công pháp do anh cải tiến từ Túy Quyết, được mệnh danh là “Túy Tiên Công”, binh sĩ bình thường tu luyện nó rồi cũng có thể đối đầu với đại sư võ đạo.

Thêm vào đó là tính kỉ luật rất tốt của binh sĩ Long Đằng, cùng với các loại vũ khí công nghệ cao, về cơ bản một đội binh sĩ là có thể vây giết Võ Thánh.

Nghe Diệp Thành giới thiệu, Đường Thi Vũ cực kỳ phấn khởi, hành lễ với anh: “Cảm ơn Diệp Võ thần, có sự giúp đỡ của anh, sức chiến đấu của lính đặc chủng Long Đằng chí ít cũng có thể tăng lên gấp bội!”

Diệp Thành tỏ ra thờ ơ, vừa bắt tay vào luyện đan vừa giảng giải cho cô ta những điều cần lưu ý. Thật ra Túy Tiên Công này chẳng là gì, thứ mà anh chuẩn bị cho bố mẹ mình mới là sản phẩm thật sự tốt.

Cân nhắc đến bố mình đã có Tâm Niệm Luyện Thể Quyết làm nền tảng, công pháp mà anh chuẩn bị cho Diệp Niệm mang tên “Tiên Thiên Chính Khí Ca”. Đó là công pháp trấn môn của Đạp Thiên Môn, sau khi luyện thành sẽ có chính khí lẫm liệt, tà ác không thể xâm nhập.

Còn công pháp mà anh chuẩn bị cho mẹ mình Tần Hồng Sương tên là “Phong Hoa Hỏa Nguyệt Phổ”. Anh đã xem qua vận mệnh của mẹ mình, phát hiện Tần Hồng Sương có hỏa linh căn thượng phẩm hiếm có. Nếu người sở hữu loại linh căn này không bước vào con đường tu tiên thì ngược lại sẽ gặp nhiều tai ương, vì vậy mà năm xưa vị cao nhân đó mới đặt tên cho bà là “Hồng Sương”, mang ý đồ chống lại vận mệnh khắc hỏa của bà.

Hai loại công pháp này đều có thể sử dụng đến cảnh giới Nguyên Anh. Mặc dù linh khí ở Địa Cầu không đủ, nhưng anh còn chuẩn bị thêm cho bố mẹ linh đan thượng phẩm hỗ trợ, ít ra trước khi linh khí hồi phục có thể giúp bố mẹ ngưng tụ kim đan, sở hữu năng lực tự bảo vệ mình.

Đan dược mà anh luyện chế lần này có tên gọi Bắc Thần Trúc Cơ Đan. Người bình thường sau khi dùng nó cũng có thể đạt đến đỉnh cao Trúc Cơ ngay lập tức, phá vỡ xiềng xích phàm tục, bước vào cảnh giới của người tu tiên.

Đường Thi Vũ nghe xong lời giảng giải của Diệp Thành thì hứng chí rời khỏi. Cô ta chỉ mong mình mọc thêm đôi cánh để bay về Yên Kinh, thử xem công pháp này có thật sự thần kỳ giống như Diệp Thành nói hay không.

Còn Diệp Thành thì bế quan ba ngày, chuyên tâm luyện chế đan dược. Dưới sự nung đốt của tam muội chân hỏa kèm theo linh khí hệ mộc của anh, những viên linh đan thượng phẩm lấp lánh ánh sáng ba màu dần dần ngưng tụ thành hình.

“Ừm, đã đến lúc đưa họ về Yên Kinh rồi. Ở đấy dù sao cũng là thủ đô của Hoa Hạ, địa linh nhân kiệt, người của một phủ, hai các, ba môn, bốn phái đều có thế lực bên ấy. Nếu mượn sức mạnh của bọn họ thì chắc hẳn có thể thu nhận được một nhóm đệ tử thiên phú cực tốt”.

Trong khi Diệp Thành đang tính toán, Đinh Lương Tài lại đột nhiên tìm tới cửa, không nghe giải thích mà kéo anh ra ngoài.

“Diệp Thành, cậu về cũng không hội họp với anh em gì cả, đi mau đi mau, hôm nay nhất định phải đi uống rượu với tôi!”

Diệp Thành cũng không giãy ra, chỉ nhìn Đinh Lương Tài bằng ánh mắt nhìn thấu tất cả, hỏi: “Nói thật lòng xem nào!”

“Ha, ha ha, gì mà nói thật lòng chứ. Chỉ là đã lâu không gặp, tới tìm anh em đi nhậu thôi mà”, ánh mắt Đinh Lương Tài dao động không ngừng, vô thức sờ mũi.

“Thằng nhóc cậu mỗi lần nói dối đều sẽ vô thức sờ mũi”, Diệp Thành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh ta, bĩu môi: “Nói đi, rốt cuộc cậu đã gây ra rắc rối gì?”

Đinh Lương Tài nhăn mặt nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là Tạ Yên Nhiên hẹn tôi ra ngoài”.

“Ồ, Tạ Yên Nhiên à”, Diệp Thành ban đầu còn chưa phản ứng lại mà trả lời luôn. Nhưng một giây sau, anh lại kêu lên: “Cái gì? Tạ Yên Nhiên?!”

Theo lý mà nói, với thực lực của Diệp Thành hiện tại, người có thể khiến anh nhìn thẳng không phải người ở cảnh giới Huyền Tiên thì cũng là người nắm chức quyền, hoặc là cực kỳ giàu có.

Không ngờ lúc này, một người phụ nữ bình thường lại khiến cho một Tiên Đế phải mở to mắt, bày vẻ mặt không thể tin nổi.

Thật ra đạo lý rất đơn giản, bởi vì cô gái Tạ Yên Nhiên này chính là mối tình đầu của Đinh Lương Tài.

Hai người quen biết nhau vào thời trung học, Tạ Yên Nhiên là đàn em của Bạch Tiểu Huyên, chân dài dáng thon, mặt mũi xinh đẹp, cũng được xem là môn đăng hộ đối với cậu ấm Đinh Lương Tài giàu có.

Nhưng cô gái này lại ỷ vào sắc đẹp của mình mà một lòng muốn gia nhập giới giải trí, cuối cùng cô ta thi vào được trường nghệ thuật, sau đó sà vào vòng tay của đạo diễn nào đó, vứt bỏ Đinh Lương Tài.

Lúc ấy Đinh Lương Tài suy sụp tinh thần một thời gian dài mới thoát khỏi ám ảnh, về sau được sự giúp đỡ của Diệp Thành đã thành đôi với Kỷ Quân Lan, bây giờ sắp kết hôn.

Diệp Thành tỏ vẻ khinh thường, nhìn Đinh Lương Tài nói: “Cậu không định nối lại tình xưa với mối tình đầu nên tìm tôi bao che cho cậu đấy chứ?”

Đinh Lương Tài tức giận nói: “Mẹ kiếp, Diệp Thành, cậu nghĩ tôi là loại người nào? Tôi hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ta, là Quân Lan bảo tôi gặp cô ta nói chuyện cho rõ ràng, hơn nữa Quân Lan cũng sẽ đi cùng tôi. Nhưng nơi cô ta hẹn gặp là trên một chiếc du thuyền nào đó, nghĩ đến cô ta không có bạn nam nào đi cùng nên mới mời cậu xuống núi giúp đỡ”.

Diệp Thành trợn mắt: “Bớt xạo đi, nói tới bạn nam đi cùng thì cứ tìm đại một người trong nhà họ Kỷ không phải được rồi sao? Nghĩ tôi không nhận ra được ý đồ của cậu à?”

Nghe vậy, Đinh Lương Tài cười tự giễu, gãi đầu nói: “Ha ha, không phải tôi muốn mời cậu xuống núi để cô gái kia biết sự lợi hại của anh em chúng ta bây giờ sao! Cho cô ta biết thế nào gọi là sông có khúc, người có lúc, thế nào gọi là đừng khinh thiếu niên nghèo!”

Diệp Thành vô cùng xem thường cách nghĩ trẻ con rằng kiếm sống tốt rồi đi khoe với bạn gái cũ. Nhưng dù sao cũng là người anh em từ thuở nhỏ của mình mở lời, cho nên anh cũng không từ chối, gật đầu đáp: “Được, tôi đi một chuyến vậy”.

Tuy kiếp trước Diệp Thành là Tiên Đế trên cao, thờ ơ với mọi thứ trên thế gian, nhưng trước mặt bạn cũ ở kiếp trước cũng sẽ buông bỏ sự đề phòng, để lộ một ít diện mạo vốn có của người phàm. Suy cho cùng Đinh Lương Tài là bạn từ nhỏ của anh, hai người thân như anh em. Người tu tiên thì cũng là người, thỉnh thoảng cũng sẽ hưởng thụ cuộc sống của người phàm, nỗ lực hòa nhập vào đó, chơi đùa nơi thế gian rộng lớn này, đồng thời rèn luyện tâm tưởng.

Thấy Diệp Thành gật đầu đồng ý, Đinh Lương Tài mới hớn hở vỗ vai anh, cười lớn nói: “Đại ca, tối nay trông chờ vào màn biểu diễn của cậu đấy!”

Đọc truyện chữ Full