Tôi giết anh!
Thật khó tưởng tượng câu nói này lại xuất hiện ở buổi tiệc rượu cao cấp của giới giải trí, nhất là khi người nói ra câu đó lại là Aokawa Sayuri đã diễn vai người đẹp trong sáng mà lạnh lùng.
Nhưng kết hợp với sự dứt khoát và quả quyết đánh bay Lưu Bộ Phàm chỉ bằng một cái tát của cô ta đã hiện rõ khí phách trước nay chưa từng có. Đặc biệt là người mà Aokawa Sayuri nói tới lại là con trai của chủ tịch công ty giải trí Lăng Vân - Thạch Lập Khải, mọi người lại càng chấn động.
Thạch Lập Khải là con trai chủ tịch công ty Lăng Vân, Lăng Vân lại là một trong những ông trùm truyền thông của giới giải trí, thế lực đằng sau to lớn cỡ nào. Hơn nữa, bất kể là ở Hoa Hạ hay là ở Cảng - Úc, đạo diễn Thạch cũng có bối cảnh không tầm thường mới có thể chèo chống tập đoàn Lăng Vân. Nếu không thì những ngôi sao, đại gia, cậu ấm này đã không nể mặt ông ta mà đến tham dự tiệc rượu.
Đương nhiên, tiệc rượu này trông có vẻ cao cấp xa hoa, nhiều ngôi sao tụ họp, nhưng thật ra lại không phải tiệc rượu đỉnh cao chân chính. Chí ít những gia tộc nằm trong top 20 ở Hoa Hạ không thấy ai có mặt, bốn nhà giàu nhất Yên Kinh cũng không ai đến. Những nhà giàu có bậc nhất đã quá tuổi theo đuổi thần tượng, cùng lắm là con cháu họ sẽ nể mặt công ty Lăng Vân mà đến tham gia.
Nhưng dù có nói thế nào, thân phận địa vị của Thạch Lập Khải là không thể nghi ngờ. Đừng nói là giết anh ta, dù chỉ mắng anh ta hai câu cũng phải là cậu ấm nhà giàu hạng nhất Yên Kinh mới có đủ tư cách.
Lúc này, hiện trường vô cùng yên lặng.
Không chỉ có Thạch Lập Khải không tin nổi có người dám uy hiếp con trai chủ tịch công ty Lăng Vân là mình, mà những người khác cũng há hốc miệng ngạc nhiên. Tạ Yên Nhiên, Đinh Lương Tài và cả đám người Chủ tịch Dương đều có vẻ mặt “má ơi cô đùa tôi à”.
Đỗ Uyển Uyển lại phì cười, bầu ngực trắng nõn rung rung, sau đó nói một cách mỉa mai: “Sayuri, tôi không ngờ cô lại thích đùa như vậy đấy”.
Ánh mắt Aokawa Sayuri lạnh đi. Người khác ở đây có thể không biết, nhưng cô ta hiểu rõ chủ nhân của mình là nhân vật có thân phận cao quý cỡ nào. Nếu đám người này còn dám ăn nói lỗ mãng, cô ta sẽ không ngại giết sạch bọn họ!
Cô ta lại không biết hành động của mình đã khiến Thạch Lập Khải nổi giận. Thạch Lập Khải lạnh lùng nói:
“Anh không những xúi giục người phụ nữ của mình đánh bạn tôi, mà còn uy hiếp sẽ giết tôi ngay trong tiệc rượu của tôi. Dựa vào điều này, tôi có thể tống anh vào tù, cho anh ngồi tù mọt gông!”
Chủ tịch Dương ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh khinh thường lên tiếng: “Cậu Thạch, nhiều lời với cậu ta làm gì, loại dế trũi không biết trời cao đất dày như cậu ta cứ gọi bảo vệ đuổi ra là được”.
“Các người dám!”
Chủ tịch Dương vừa dứt lời, Đinh Lương Tài lập tức sốt ruột, lớn tiếng quát lên.
“Có gì mà không dám? Đây là tiệc rượu của tôi, tôi có quyền quyết định ai được tham dự, ai nên rời đi”. Lúc này Thạch Lập Khải cũng đã lấy lại bình tĩnh, ngạo nghễ nói: “Không chỉ tiệc rượu là do tôi tổ chức, mà ngay cả du thuyền này cũng là công ty Lăng Vân chúng tôi thuê dài hạn. Tôi có quyền đuổi bọn họ xuống khỏi du thuyền”.
“Yên tâm, trước khi để các người bơi vào bờ, tôi sẽ cho các người một cái phao cứu sinh”, Thạch Lập Khải nhún vai nói.
Đám đông lập tức cười rộ lên, những đại gia và ngôi sao ôm bụng cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Cậu Thạch thật là có tài”.
“Đúng vậy, để bọn họ bơi vào bờ đi!”
“Thằng nhóc, đến lúc thử thách khả năng bơi lội của cậu rồi, đừng có chết đuối giữa chừng đấy nhé!”
“…”
Những người xung quanh tôi một câu anh một câu đùa cợt. Người đến tham gia tiệc rượu lần này đa số là ngôi sao của Lăng Vân và những đại gia, cậu ấm có quan hệ thân thiết với nhà họ Thạch. Bọn họ chắc chắn đều đứng về phía Thạch Lập Khải, xem thường nhóm Diệp Thành muốn chen chân vào giới.
“Anh!”
Kỷ Quân Lan tức đến đỏ mắt, ánh mắt của Đinh Lương Tài cũng trở nên lạnh lùng.
Tên Thạch Lập Khải này muốn đuổi cùng giết tận mà. Lúc này du thuyền đã đến nơi nước chảy xiết trên sông Thương Lan, dù thời tiết có ấm, nhưng để bơi một mạch hơn mười cây số, còn dẫn theo mấy cô gái thì đúng là hiếp người quá đáng.
“Đuổi khách xuống thuyền là tác phong của Lăng Vân và nhà họ Thạch các người sao?”, Đinh Lương Tài nói bằng giọng lạnh lùng, lúc này anh ta đã không còn là ông chủ bé nhỏ thấp hèn của trước kia nữa, mà là cao thủ có thể chiến đấu ngang sức với Võ Thánh.
“Đương nhiên các người có thể xin lỗi bạn tôi, chỉ cần cậu ấy tha thứ cho các người, tôi cũng có thể để các người ở lại trên du thuyền một đêm”, Thạch Lập Khải nhướng mày nói.
“Tôi, tôi muốn ả đàn bà đê tiện kia… quỳ xuống xin lỗi!”, Lưu Bộ Phàm che mặt, vật lộn đứng dậy, nhìn Aokawa Sayuri với ánh mắt tràn ngập thù hận khắc sâu vào xương cốt, giọng run rẩy.
Bây giờ Aokawa Sayuri cũng có thực lực Thánh Vực, sức mạnh lớn đến mức nào chứ. Dù chỉ dùng một phần nghìn sức mạnh tát Lưu Bộ Phàm cũng gần như khiến nửa gương mặt anh ta biến dạng.
Cả đời Lưu Bộ Phàm đã bao giờ chịu đựng cơn tức thế này đâu? Anh ta ở nhà họ Lưu cùng lắm cũng chỉ được chia ít tài sản hơn một chút mà thôi. Sau khi đi theo Thạch Lập Khải, anh ta càng cậy thế cậy quyền, đã bao giờ bị người ta tát trước mặt bao nhiêu người nổi tiếng thế này đâu? Có thể nói hiện giờ Lưu Bộ Phàm căm hận Aokawa Sayuri và Diệp Thành thấu xương.
“Quỳ xuống xin lỗi sao?”
Diệp Thành híp mắt lại, nở nụ cười nhàn nhạt.
“Không sai, chỉ cần mấy người quỳ xuống xin lỗi bạn tôi, tôi sẽ không so đo chuyện này nữa”, Thạch Lập Khải nghiêm túc nói.
Lúc này hắn đang ôm Đỗ Uyển Uyển, sau lưng có rất nhiều người nổi tiếng tụ tập, lại đang ở trên du thuyền cho công ty mình thuê, hầu như đã nắm chắc phần thắng. Thạch Lập Khải chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua, chỉ mấy con dế trũi cỏn con ở Tô Bắc, với quyền thế của hắn thì muốn xử lý bọn họ thế nào chỉ cần nói một câu mà thôi.
“Thạch Lập Khải, anh chết chắc!”
Aokawa Sayuri trợn to mắt hét lên.
Thạch Lập Khải tỏ ra hờ hững, không hề quan tâm. Đỗ Uyển Uyển trong vòng tay của Thạch Lập Khải còn hôn một nụ hôn nồng cháy lên mặt hắn, sau đó đắc ý nhìn Aokawa Sayuri.
“Ả đàn bà đê tiện, tuy tôi tính kế nhiều lần vẫn không thể làm gì được cô, nhưng sau lần này, có lẽ cậu Thạch sẽ vô cùng thất vọng về cô. Cô không còn cơ hội tranh giành với tôi nữa rồi”.
Trong lòng Đỗ Uyển Uyển vô cùng vui sướng, những người xung quanh thì bày bộ dạng xem kịch hay.
Tất cả họ đều là đại gia, ngôi sao, nhân vật nổi tiếng và cậu ấm nhà giàu, đều là những thành viên thuộc xã hội thượng lưu có tố chất, không phải hơi một tí là hạ nhục người khác như những kẻ ăn chơi. Thế nhưng Diệp Thành đã chủ động sỉ nhục bọn họ, vậy thì bọn họ cũng không ngại thể hiện thế nào mới gọi là thân phận địa vị và năng lực.
“Lương Tài, làm sao đây?”, Kỷ Quân Lan kéo tay Đinh Lương Tài, lo sợ đến nỗi sắp khóc.
Đinh Lương Tài sa sầm mặt, không lên tiếng. Anh ta đang cố gắng kiềm chế không đánh cho đám người ngu ngốc này một trận.
Sắc mặt của Tạ Yên Nhiên cũng cực kỳ khó coi, cô ta biết gây chuyện ầm ĩ như vậy thì e rằng mình sẽ không lấy lòng được cả Diệp Thành và Thạch Lập Khải.
Ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Diệp Thành, xem anh sẽ giải quyết như thế nào. Chỉ là trên mặt bọn họ đều mang vẻ chế nhạo, rõ ràng không có bất cứ ai cảm thấy anh có thể đảo ngược tình thế.
Nhưng ngay khi Diệp Thành hơi nhấc tay lên, ở cửa lại đột nhiên vang lên tiếng xôn xao…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 377: Bơi vào bờ
Chương 377: Bơi vào bờ