Lúc này Diệp Thành không quay lại khoang tàu mà đi theo hành lang đi lên boong trên cùng, Phú Quý Hoàn là một du thuyền hạng sang cỡ lớn có sức chứa ước chừng là một triệu tấn, có rất nhiều tầng boong tàu.
Bây giờ trời đã trở khuya, gió biển thổi vù vù, mọi người đều tụ tập tán gẫu ở buổi tiệc hoặc là về phòng riêng nghỉ ngơi rồi, ở trên boong tàu chỉ còn một ít người ở lại hóng gió biển.
Diệp Thành chắp hai tay sau lưng đứng trước lan can nhìn lên bầu trời, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho mái tóc đen của anh khẽ bay.
Diệp Thành quay đầu lại nhìn về phía Đinh Lương Tài với vẻ mặt phức tạp đang ở phía sau, khẽ cười nói: “Làm sao thế Lương Tài, uống nhiều rượu nên say rồi à?”
Đinh Lương Tài nhìn chằm chằm Diệp Thành không nói, Diệp Thành cười lớn nói với anh ta: “Có gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, khi còn nhỏ chúng ta cùng nhau xem phim ma, cậu không phải tự xưng là Đinh gan lớn hay sao, làm sao mà bây giờ không dám nói nữa thế”.
Khi anh nói ra việc này, Đinh Lương Tài lúc này mới thở phào một hơi, Kỷ Quân Lan rụt rè nói: “Cậu thực sự đã giêt Thạch Lập Khải kìa rồi hay sao?”
Ngày thường Kỷ Quân Lan vô cùng tự tin và cũng ra dáng là một cô gái cởi mở và vô tư, nhưng hôm nay cũng không dám giống như thường ngày nữa, thân phận và địa vị của Diệp Thành lúc này đã tạo cho cô ta cảm giác vô cùng áp lực và khẩn trương.
Diệp Thành nhún nhún vai nói: “Không phải tôi ra tay, là Sayuri giết mà”.
“Chủ nhân, anh lại chê cười tôi rồi”. Aokawa Sayuri nói ra một cách gượng gạo vô cùng: “Người ta thấy tên nhóc đó không tôn trọng anh nên mới không nhịn được mà ra tay mà”.
Nhìn thấy Aokawa Sayuri vừa nãy còn đằng đằng sát khi, giết người chỉ bằng một lần chỉ tay bây giờ lại làm nũng trước mặt Diệp Thành, Tạ Yên Nhiên đã bị sốc nhẹ. Với thân phận của cô ta căn bản không thể nào tiếp xúc được cái gì mà võ đạo thuật pháp, càng không biết đến ba chữ Diệp Tiên sư này đại biểu cho cái gì.
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Không phải là cười cô, cho dù lúc nãy cô không ra tay thì tôi cũng sẽ ra tay mà thôi”.
Anh không hề có bất kì gánh nặng gì khi giết Thạch Lập Khải, dù sao thì Thạch Lập Khải cũng luôn bắt mọi người quỳ xuống và nhảy ra khỏi thuyền. Nếu Diệp Thành lúc đó không phải là người tu tiên mà là một người bình thường, lẽ nào mình phải quỳ xuống xin lỗi thật sao?
Đinh Lương Tài cũng nhịn không được hỏi: “Lão Diệp, bây giờ tôi đã có chút hiểu biết về giới võ đạo rồi, cậu bây giờ là cao thủ cảnh giới gì thế, Thánh Vực? Thần Cảnh? Vì sao mà nghe người xung quanh nói, đến cả các gia tộc lớn ở Yên Kinh cũng không dám đối địch với cậu”.
Diệp Thành không trả lời ngay mà nhìn về phía Aokawa Sayuri nói: “Sayuri, dẫn cô Tạ về phòng nghỉ ngơi”.
Ngay khi nghe được lời này, Trong lòng Tạ Yên Nhiên lạnh băng, biết rằng Diệp Thành không hề để tâm tới mình, lời mà anh sắp nói đến cũng không định cho mình nghe thấy.
Người phụ nữ này kìm không được muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp nói câu gì thì Aokawa Sayuri đã tiến lên một bước, bình tĩnh ra dấu mời: “Cô Tạ, mời đi theo tôi”.
Tạ Yên Nhiên có chút không cam lòng, nhưng đột nhiên có một ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía mình, chỉ có thể không cam lòng nghiến răng đi theo sau cô ta.
Nhìn thấy Tạ Yên Nhiên rời đi, ở xung quanh boong tàu không có ai nữa, Diệp Thành mới từ từ nói: “Võ Thánh Võ Thần là cái gì cơ chứ, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã trở thành Huyền Tiên vài ngày trước còn không phải bị tôi đánh cho không có sức đánh trả hay sao?”
“Huyền Tiên?” Đinh Lương Tài có chút suy nghĩ không kịp, với năng lực của anh ta còn chưa tiếp xúc được nổi với cấp bậc Huyền Tiên.
Vẻ mặt Diệp Thành hờ hững, anh bình tĩnh kể lại chuyện ở trên đỉnh núi Hoa Sơn một lần, làm cho Đinh Lương Tài máu nóng sôi trào, liên tục vỗ tay: “Thật là ngầu, Diệp Thành à, ngay cả gia chủ của nhà họ Tiêu ở Yên Kinh cũng không phải đối thủ của cậu. Thảo nào không có gia tộc nào dám đến khiêu khích cậu”.
“Những người đó chưa bao giờ lọt nổi vào mắt tôi”.
Diệp Thành cười nhạt nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi vũ trụ tinh tú với muôn ngàn vì sao, tự hỏi những đối thủ của mình của kiếp trước có phút giây nào chểnh mảng việc tu luyện hay không?
Một lúc lâu sau anh mới thu hồi ánh mắt và nói: “Lão Đinh, đợi qua một thời gian nữa trời đất sẽ có một lần biến đổi vô cùng lớn. Đến lúc đó cậu sẽ nhìn thấy thế giới tu chân mà trước đây hay đọc trong tiểu thuyết sẽ xuất hiện ở trên Địa Cầu này, tôi chuẩn bị lập ra một môn phái của riêng mình, tập hợp một nhóm người tài giỏi để đối phó với những thay đổi sắp diễn ra, cậu có muốn gia nhập không?”
Đinh Lương Tài nghe được lời này liền cười ha ha nói: “Lão Diệp, cho dù là cậu không mời tôi thì tôi cũng sẽ ngoan cố bám vào cái đùi vàng nhà cậu đến cùng đấy! Đợi đến khi tôi trở nên lợi hại sẽ lôi đám cậu ấm cô chiêu tự cho mình là cao quý hơn người khác kia xuống dạy cho một bài học, để xem cái gì gọi là bá chủ, cái gì gọi là cao quý!”
Nghe được lời này, ánh mắt Diệp Thành lóe lên một tia sáng lạnh, nhẹ nhàng nói: “Ngày đó sẽ không còn xa đâu”.
…
Cuộc trò chuyện trên boong tàu không lâu sau liền chấm dứt.
Sau khi trải qua một hồi thăng trầm cảm xúc, đám người Đinh Lương Tài đến cơm cũng không muốn ăn nữa, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng mình ngủ một giấc thật ngon.
Ở Phú Quý Hoàn có hàng trăm căn phòng, mỗi căn phòng có trang trí vô cùng sang trọng và tinh tế, không hề thua kém khách sạn năm sao, mà khi biết được bọn họ là bạn của Diệp Tiên sư thì Thạch Hướng Thần đã ngay lập tức bố trí cho bọn họ mỗi người một gian phòng VIP.
Diệp Thành lúc này đã nằm trên giường, nhắm mắt lim dim nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ đến nên truyền thụ cho đệ tử của mình những công pháp gì.
Những công pháp đỉnh cấp như Tiên Thiên Chính Khí Ca và Phong Hoa Hỏa Nguyệt Phổ, anh sẽ chỉ truyền cho những người thân thiết và những người mình tin tưởng mà thôi, anh cũng không ngu đến mức cho tất cả mọi người gia nhập đều có thể học được.
“Túy Tiên Công đã giao cho Long Đằng rồi, mình lại cho đệ tử học thì có điểm không hay, còn phải chuẩn bị nhiều thứ khác nữa…”
Nhưng đúng lúc này tiếng chuông cửa vàng lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Diệp Thành khẽ cau mày, từng dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu, liền nhìn thấy hai người ở bên ngoài, một người đàn ông trung niên vô cùng lịch thiệp, ở đằng sau ông ta mà một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ăn mặc hở hang.
“Tiến vào đi”. Diệp Thành vẫy vẫy tay, cửa tự động mở ra.
Thạch Hướng Thần cung kính bước vào, lúc này nở một nụ cười thật tươi, còn đâu sự đau đớn khi mất đi con trai chứ. Ngược lại Đỗ Uyển Uyển ở sau lưng ông ta thì đôi chân trắng nõn mềm mại không ngừng run rẩy. Người bên trong là một tồn tại khủng khiếp chỉ dùng một lời nói đã giết giám dốc của tập đoàn Lăng Vân, nếu không phải giám đốc Thạch nhiều lần nói với cô ta về viễn cảnh sau khi mê hoặc được Diệp Thành cùng với uy hiếp cô ta, có đánh chết cô ta cũng không dám đến gặp Diệp Thành.
“Tìm tôi có việc gì không?” Diệp Thành nằm trên giường cũng không thèm đứng dậy.
Thấy Thạch Hướng Thần tiến lên lấy lòng nói: “Diệp Tiên sư, hôm nay thằng con bất hiếu của tôi có mạo phạm anh, bây giờ tôi đến để xin lỗi anh”.
Ông ta hoàn toàn không hề quan tâm đến việc Thạch Lập Khải đã chết, dường như hôm nay ông ta đến chỉ để hối lỗi, không hề biểu lộ ra ngoài một chút cảm xúc nào, có thể thấy ông chủ có sức ảnh hưởng lớn đến giới giải trí này có tâm cơ sâu như thế nào.
“Ồ”. Diệp Thành thản nhiên đáp, vẻ mặt vẫn như cũ không thay đổi.
Thạch Hướng Thần tức giận cũng tốt, mà tươi cười lấy lòng cũng được. Đối với Diệp Thành thì đều chỉ là một loại tồn tại dễ dàng tùy ý đánh giết, người đàn ông này cho dù trí tuệ có cao thâm như biển cả thì thế nào chứ? Anh căn bản là lười suy nghĩ đối phương đến đây có mục đích gì.
Cơ mặt của Thạch Hướng Thần run rẩy liên hồi, vôi vàng nói: “Trước đây tôi không hề biết cô Sayuri là người hầu của anh, nếu như biết thì đã sớm dùng toàn bộ tài nguyên của công ty để lăng xê và giúp đỡ cô ấy rồi”.
Đỗ Uyển Uyển nghe vậy thì ánh mắt lộ ra sự ghen tỵ, để có được như ngày hôm nay, cô ta đã phải ngủ với cả già lẫn trẻ nhà họ Thạch kia, cuối cùng lại vì Aokawa Sayuri là người hầu của Diệp Thành nên trực tiếp được công ty dồn toàn lực lăng xê.
Cần phải biết sức mạnh của Lăng Vân lớn đến thế nào, nếu chỉ tập trung lăng xê một người thì người ấy thậm chí còn có sức ảnh hưởng ngang tầm với siêu sao quốc tế.
Giờ phút này, Đỗ Uyển Uyển đã hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi trong lòng mà nhìn chằm chằm Diệp Thành, muốn dùng hết sức mình để nuốt chửng người đàn ông này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 382: Cuộc nói chuyện ban đêm trên boong tàu
Chương 382: Cuộc nói chuyện ban đêm trên boong tàu