"Cô!"
Đồng Tử Chân nghe thế thì vô cùng tức giận, mặt tím xanh.
Nhà họ Đồng là gia tộc đứng đầu Ma Đô, có ảnh hưởng lớn khắp cả Hoa Hạ này, là một thành viên của giới thượng lưu, đã bao giờ bị một con nhóc ở Đảo Quốc khinh thường như thế này chứ?
"Cậu chủ Đồng, sao thế, có chuyện gì khiến cậu tức giận như vậy?"
Một ông già râu bạc trắng mặc áo đuôi tôm cười híp mắt đi tới.
"Đạo diễn Trình - Trình Song Long?", cho dù là Đỗ Uyển Uyển hay là mọi người xung quanh thì sắc mặt đều khẽ thay đổi.
Trình Song Long cũng là một trong những đạo diễn nổi tiếng nhất của Hoa Hạ, từng đạo diễn vô số bộ phim đạt giải thưởng. Có thể trở thành nữ chính trong phim của ông ta chính là mơ ước của những cô gái trong cả giới giải trí, tất nhiên cũng bao gồm Đỗ Uyển Uyển.
"Ha ha, mấy tên ranh không hiểu quy tắc mà thôi".
Đồng Tử Chân đã khôi phục sự nho nhã, liền thuận tiện nói vài câu kể lại chuyện này. Trong lời của Đồng Tử Chân, Đỗ Uyển Uyển biến thành một người phụ nữ đê tiện, vì để nổi tiếng mà chủ động quyến rũ anh ta, không ngờ sau khi anh ta nghiêm nghị từ chối thì lại không chịu thay đổi mà còn đưa bạn tới uy hiếp anh ta.
"Anh ăn nói vớ vẩn!", Đỗ Uyển Uyển tức tới nỗi mắt đỏ cả lên.
"Đỗ Uyển Uyển, ha ha, nữ thần quốc dân à, tôi đã từng nghe nói về cô. Hình như dạo gần đây cô rất nổi tiếng, nhưng chủ yếu vẫn ở Cảng Đài thôi, cô muốn tiến quân vào nội địa, khai thác thị trường lục địa đúng không? Mấy người hợp tác và bạn bè của tôi đều nhắc đến cô".
Đạo diễn Trình Song Long nhìn sang với vẻ mặt rất có hứng thú, ông ta nở nụ cười nhạt.
"Đúng vậy, đạo diễn Trình, nếu ông..."
Đỗ Uyển Uyển vừa nở nụ cười thì ngay sau đó đã đông cứng trên mặt
Đạo diễn Trình Song Long đã đanh mặt lại, nghiêm giọng nói:
"Rất xin lỗi, cô Đỗ Uyển Uyển, tôi chính thức thông báo cho cô biết, cô đã bị cả giới điện ảnh Hoa Hạ phong sát rồi. Chúng tôi sẽ không dùng một nữ diễn viên có phẩm chất tồi tệ như cô, đây là sự đả kích cực lớn đối với niềm tin của các nhà đầu tư".
"Cái gì? Tại sao chứ?"
Đôi mắt đẹp của Đỗ Uyển Uyển trợn trừng lên, kêu lên với giọng không thể tin nổi.
Mấy tháng nay cô ta chạy vạy khắp nơi trên Hoa Hạ này để mở ra một cánh cửa mới, đáng tiếc vẫn không thể vào được. Không ngờ giờ mới đặt một chân vào thì đã bị tuyên bố phong sát, không bao giờ được chọn đi đóng phim nữa.
"Dựa vào đâu mà các người phong sát cô ta?", Aokawa Sakura đứng bên cạnh tức giận nói.
"Dựa vào việc ông ấy là Trình Song Long - đạo diễn lớn nổi tiếng nhất của Hoa Hạ này. Thạch Hướng Thần của tập đoàn Lăng Vân các người cũng chỉ đáng là thế hệ sau khi đứng trước mặt ông ấy mà thôi. Nếu đạo diễn Trình đã nói như vậy thì chắc chắn Thạch Hướng Thần sẽ nể mặt. Đương nhiên cũng dựa vào việc gia tộc nhà họ Đồng chúng tôi là một trong những nhà đầu tư và công ty chủ yếu cho các bộ phim lớn của Hoa Hạ".
Đồng Tử Chân đắc ý cười, nói: "Dưới sự áp lực của cả hai bên chúng tôi, cho dù cô có quỳ xuống trước mặt đạo diễn Thạch thì ông ta cũng không bảo vệ được cô đâu!"
Đạo diễn Trình nhún vai, nho nhã giơ ly rượu lên, nói: "Nhà họ Đồng là nhà đầu tư lớn nhất cho phim của tôi. Đắc tội với cậu chủ Đồng thì cũng đồng nghĩa đã đắc tội tôi. Mà đã đắc tội tôi thì...hừ, giới giải trí Hoa Hạ không còn chỗ cho cô đâu!"
Lúc này Đỗ Uyển Uyển vả Aokawa Sakura mới biết, những thứ vừa nãy nói đều là vớ vẩn hết, hai người này cùng một giuộc!
Diệp Thành lạnh lùng đứng nhìn, anh khẽ lắc đầu, giới giải trí chính là nơi tàn khốc như vậy. Ai có tiền thì kẻ đó có quyền quyết định tất cả. Cho dù là đạo diễn hàng đầu hay là ngôi sao lớn thì đều phải khuất phục trước nhà đầu tư.
"Được rồi, Đỗ Uyển Uyển, nếu hôm nay cô đợi tôi trong phòng tổng thống ở khách sạn Shangri - La và mặc một bộ đồ công sở thì có lẽ tôi có thể suy nghĩ về việc khiến đạo diễn Trình thu hồi mệnh lệnh".
Lúc này Đồng Tử Chân mới lộ ra nụ cười gian tà. Anh ta đã từng chơi hàng trăm hàng ngàn cô gái đẹp, sớm đã chẳng thấy kích thích với những cách chơi thông thường rồi. Anh ta muốn Đỗ Uyển Uyển mặc đồ công sở để thỏa mãn sự kích thích khi nhìn đối phương mặc đồ cosplay.
Người Đỗ Uyển Uyển cứng đờ, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy, cô ta vô cùng bài xích chuyện này. Cô ta luôn không chịu lên giường với Đồng Tử Chân là bởi cô ta biết cậu chủ Đồng này khẩu vị nặng, có nhiều cô gái trong giới giải trí sau khi xảy ra quan hệ với anh ta thì đã được đưa ngay tới bệnh viện cấp cứu. Thậm chí người xấu số nhất thì đã bị cắn đứt hai ngón tay.
Hơn nữa Đồng Tử Chân còn chưa nói xong: "Tất nhiên, mấy người bạn này của cô có thể cút đi rồi, hơn nữa sau này cô phải giữ khoảng cách với họ. Là người phụ nữ của cậu chủ Đồng cao quý này, sao có thể chơi với mấy kẻ quê mùa được chứ".
Đồng Tử Chân cười lạnh, vô cùng nắm chắc. Anh ta tin rằng Đỗ Uyển Uyển chắc chắn sẽ gật đầu.
Đối với một ngôi sao thì việc phong sát đủ để khiến họ phục tùng tất cả. Đặc biệt, Đồng Tử Chân còn biết, cái ô che chở cho Đỗ Uyển Uyển là Thạch Lập Khải có vẻ như đã đắc tội với một nhân vật máu mặt nào đó, thế nên đã chết thẳng cẳng. Tình hình của Đỗ Uyển Uyển trong tập đoàn Lăng Vân không được ổn lắm, thế nên rất cần sự giúp đỡ của một chỗ dựa vững chắc.
Trình Song Long đứng bên cạnh cầm ly rượu thưởng thức kịch hay. Ông ta đã từng thấy vô số cảnh như thế này, không một cô gái nào có thể chống cự lại sức hấp dẫn của danh lợi.
Đồng thời ông ta cũng liếm môi, đôi mắt lóe lên tia sáng dâm tà. Đồng Tử Chân là bạn vong niên của ông ta trong giới giải trí này, đôi lúc họ cũng cùng lên giường để "nghiên cứu" nhiều vấn đề, hôm nay người mà Đỗ Uyển Uyển phải hầu còn có cả ông ta nữa.
"Tôi...tôi từ chối".
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Đỗ Uyển Uyển hít sâu một hơi rồi nói rất dứt khoát.
"Cái gì?", nụ cười của Đồng Tử Chân cứng đờ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh.
Trình Song Long thì híp mắt, nói: "Cô Đỗ, cô có biết mình đang từ chối điều gì không? Cậu chủ Đồng có thế lực rất lớn trong giới giải trí, nhà họ Đồng có tiềm lực kinh tế khổng lồ, đó không phải là thứ mà Thạch Lập Khải của một tập đoàn Lăng Vân cỏn con có thể sánh bằng. Cậu Đồng có thể dễ dàng đưa cô lên thành ngôi sao nữ số một Hoa Hạ, địa vị cao gấp nhiều lần so với danh hiệu nữ thần quốc dân bây giờ của cô".
Hai người này vừa dỗ ngon ngọt vừa lừa phỉnh, nghĩ rằng Đỗ Uyển Uyển là con ba ba trong rọ không thể nào thoát được, nhưng câu trả lời họ lại là...
"Tôi biết, nhưng tôi vẫn từ chối".
Đỗ Uyển Uyển nhìn Diệp Thành một cái rồi cắn răng nói. Cô ta đã không còn là cô gái ngây thơ mới bước vào giới giải trí nữa rồi, cô ta biết rằng cùng lắm chỉ có thể tin một nửa lời mà đám đạo diễn cậu ấm này nói, hơn nữa trước đó cô ta đã trở mặt với họ rồi, cho dù cô ta chịu hiến dâng thân mình thì cũng chưa chắc có được lợi ích gì.
Quan trọng hơn là cô ta đã từng tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Diệp Thành, hơn nữa tuy anh lạnh lùng nhưng lại không hề chỉ chăm chăm biết đến dục vọng như đám đạo diễn cậu ấm này.
"Hay lắm, hay lắm!"
Đồng Tử Chân khẽ lắc cái ly, đôi mắt anh ta lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trông vô cùng hung dữ, anh ta đột nhiên bóp mạnh tới nỗi khiến cái ly xuất hiện vết nứt. Người thừa kế của gia tộc nhà họ Đồng này cuối cùng cũng nổi giận thật rồi.
"Mau cút đi".
Aokawa Sakura cười vui sướng hả hê, cô ta vô cùng ghét kẻ ỷ thế hiếp người như thế này.
"Không, cô nói sai rồi. Các người mới là kẻ phải cút đi", Đồng Tử Chân cười lạnh.
Anh ta quay đầu lại, nói to: "Tất cả mọi người, ở sảnh tiệc của tòa nhà quốc tế Long Vân sang trọng ở Yên Kinh, nơi tụ họp của những con người quyền thế chốn kinh doanh của những gia tộc quyền quý như chúng ta, chỗ này sao lại xuất hiện một đám dân nghèo thấp hèn thế này? Quan trọng nhất là còn có người Đảo Quốc! Có họ ở đây không phải sẽ khiến khách quý của chúng ta cảm thấy khó chịu hay sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 402: Cơn tức giận của Đồng Tử Chân
Chương 402: Cơn tức giận của Đồng Tử Chân