"Có gì đó không đúng!"
Diệp Thành khẽ cau mày lại.
"Sao thế anh?", Dao Nhi tò mò lại gần hỏi anh.
Diệp Thành lắc đầu, mặc dù Minh Sương chỉ lộ mặt một lần, ngay cả nhìn mặt Dao Nhi cũng chỉ nhìn một cái rồi vội vã rời đi, nhìn thấy Diệp Thành cũng chẳng kịp tới chào hỏi. Nhưng Diệp Thành lại cảm thấy điều bất thường từ cuộc gặp mặt đó.
Tu vi nhãn giới của anh, vô cùng cao thâm, chỉ nhìn một cái đã biết được vấn đề ở đâu.
"Minh Sương quá nóng vội. Với tư chất tu vi của cô ấy, muốn ngưng thành Kim Đan thần phẩm, cũng phải tu luyện khổ cực ít nhất năm mươi năm. Cho dù như vậy, cũng chỉ có xác suất một phần mười mà thôi. Năm năm sau xuất quan, đánh trúng Kim Đan, xác suất thành công dường như về không".
Diệp Thành thầm nghĩ.
Cái khó của Kim Đan thần phẩm vượt xa so với tưởng tượng của những người tu luyện trong dải ngân hà này. Bọn họ cho rằng dựa vào thần bài truyền thừa, pháp trận Thiên Quân, cộng thêm thiên dược là có thể tu luyện được một Kim Đan thần phẩm, thật là mơ mộng hão huyền. Phải biết rằng là, trong cảnh giới tu tiên thâm sâu của vũ trụ. Người tu luyện thành Kim Đan thần phẩm, hoặc là thần thể đại thành, hoặc là người có huyết mạch của thần, được tôn xưng là thần tử.
Dù cho là một vị Chân Tiên chính thống, cũng chưa chắc có được mấy người là thần tử.
Chỉ xét riêng thánh địa Lăng Tiêu trong vòng hơn một trăm nghìn năm trở lại đây, số thần tử lộ diện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, như vậy mới biết Kim Đan thần phẩm khó tu luyện thế nào.
Tiếc là tất cả điều này, Bồng Lai Tiên Sơn lại không hiểu được.
Bọn họ vẫn ở đó tổ chức yến tiệc linh đình, mời tất cả các thiên kiêu, tôn giả của các đại thiên tông đến dự lễ. Chứng kiến thời khắc huy hoàng chói lóa xưa nay chưa từng có của Bồng Lai Tiên Sơn.
Cuối cùng, ngày thứ bảy đến.....
Đỉnh Vọng Nguyệt đã bị luồng không khí hỗn độn bao phủ hoàn toàn, không còn nhìn thấy gì nữa, vô số người chỉ cần vô tình nhìn ra xa xa là có thể cảm nhận được trong ngọn núi kia, dường như đang cất giữ một thần thái, sắp ra đời!
Còn ở dưới núi, yến hội hoành tráng của thần tiên cũng chính thức khai mạc, rất nhiều thiên kiêu tinh anh của các vực chuẩn bị ra sân.
"Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi!"
Diệp Thành phủi ống tay áo, dẫn theo đám người tôn giả Bằng, Ân U Liên, chậm rãi bước xuống núi.
Cần phải kết thúc tất cả rồi.
...
Dưới chân đỉnh Vọng Nguyệt, một khoảng không gian vô cùng rộng lớn bị luồng pháp lực tối cao mở ra, dựng thành đài tiên. Các chư vị trưởng lão đứng ở vị trí cao, có rất nhiều đệ tử tâm đắc đi theo hầu hạ, nhìn từng nhân vật tai to mặt lớn dậm chân một cái là chấn động của vùng thiên vực rộng lớn đi đến, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
"Nhanh quá, Bồng Lai Tiên Sơn ta trong mấy ngàn năm quá, chưa từng có cảnh tượng náo nhiệt thế này? Lần gần đây nhất thấy cảnh này, e là cũng phải quay ngược dòng đến cái ngày mà Thái Huyền lão tổ đắc đạo Thiên Quân đấy!"
Trưởng lão của núi Trọng Kiếm vuốt râu cười.
"Đúng đất, Minh Sương ngưng thành Kim Đan thần phẩm, có kỳ vọng lên được Thiên Quân. Cộng thêm thiên nữ Chân Long Dao Nhi, nói không chừng, trong tương lai nghìn năm tới, Bồng Lai Tiên Sơn chúng ta sẽ có liền một lúc hai vị Thiên Quân Nguyên Anh. Cho dù là thiên tông Trường Sinh đứng đầu mười thiên tông lớn cũng chẳng bằng được chúng ta đâu!"
Thiên Công trưởng lão gật đầu.
"Thế hệ này của Trường Sinh Giáo, chỉ sản sinh ra một Cố Trường Sinh, hơn nữa gần đây lại còn bặt vô âm tín, còn lấy tư cách gì để xưng là đứng đầu mười thiên tông lớn chứ? Đáng ra phải nhường lại vị trí này từ lâu rồi!"
Tất cả trưởng lão đều cười lớn ha hả, chỉ có Nguyệt Hoa trưởng lão, trông sắc mặt không được vui.
"Nguyệt Hoa, nghe nói anh trai của đệ tử kia, đánh bị thương không ít người, nhưng tông chủ của Hắc Thủy Môn lại tới làm ầm ở chỗ tôi". Đại trưởng lão Tô Bá Tần cất tiếng nói.
Tu vi của vị đại trưởng lão này vô cùng khủng khiếp. Ông ta khoanh chân ngồi đó, không gian xung quanh dần dần sụp đổ như một cái hố đen mà ông ta là trung tâm. Uy nghiêm của Tô Bá Tần cũng vô cùng lớn, ông ta vừa cất tiếng nói là tất cả mọi người đều yên tĩnh không ai nói câu nào.
Lâm Hiểu Lôi đứng ở phía sau Nguyệt Hoa trưởng lão, nghe thấy vậy, khuôn mặt thanh tú kia cũng hơi biến sắc.
"Người này đúng là có đôi chút ngạo mạn, nhưng chỉ tranh chấp giữa các tiểu bối, không gây tổn hại đến đại thể!", Nguyệt Hoa trưởng lão khẽ nhíu mày lại, ôn tồn nói.
"Không ảnh hưởng đến đại thể? Nhưng tôi lại nghe nói, Hắc Thủy Môn, nhà Tư Mã, Thánh Viêm Thành thậm chí chiến tướng Hàng Long của Phục Ma Thiên Tông, đều muốn tìm tên tiểu tử đó để tính sổ nhỉ. Hắn ta chọc giận, gây sự với nhiều người, khiến thiên kiêu của các tông phái vẫn luôn bất mãn, thậm chí còn chỉ trích Bồng Lai Tiên Sơn ta bao che cho tên du côn".
Xích Kim trưởng lão cười khẩy một tiếng.
Kim Trục Quang đứng ở phía sau ông ta cũng gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói thế!"
"Nguyệt Hoa, tùy rằng cậu ta là anh trai của Dao Nhi, nhưng cũng thật là không biết tiến biết lùi!"
"Tên này chẳng lẽ cho rằng, bản thân hắn là nhân vật to lớn ghê gớm lắm sao? Dù cho là Vân Thiên Hà, Lục Lưu Hương thiên kiêu bảng Tinh Hà, cũng không dám lỗ mãng như vậy!"
"..."
Các vị trưởng lão liên tiếp đứng dậy, rối rít phát ngôn.
Mấy vị trưởng lão này, những nhân vật to lớn nhất ngôn cửu đỉnh trong tông phái, mỗi câu nói của bọn họ đều biểu thị cho quyết định của cả Bồng Lai Tiên Sơn, không được hối hận. Bọn họ vừa mở miệng, dường như đã muốn xử Diệp Thành tội chết.
Lâm Hiểu Lôi nghe thấy vậy, chỉ có thể than thầm trong lòng.
"Các vị trưởng lão..."
Nguyệt Hoa vẫn muốn giải thích.
Lúc này, đại trưởng lão ngồi ở vị trí cao nhất giải quyết dứt khoát:
"Chấm dứt ở đây, thù oán mà người kia gây ra, Bồng Lai Tiên tôi không nhúng tay vào, cùng lắm là giữ cho cậu ta một mạng, những chuyện khác, phải dựa vào bản lĩnh của cậu ta thôi!"
Ba vị lão tổ đều đang bế quan, đại trưởng lão chính là thủ lĩnh của mọi người.
Ông ấy lên tiếng, các trưởng lão khác đều gật đầu đồng ý, cho dù là Nguyệt Hoa trưởng lão cũng chỉ có thể lắc đầu bất lực, bà ta chẳng qua chỉ là nể mặt Dao Nhi đảm bảo Diệp Thành không phải chết, còn những thứ khác Nguyệt Hoa trưởng lão cũng chẳng để ý.
Lâm Hiểu Lôi nhìn mấy vị trưởng lão, ông một câu, tôi một câu, đã quyết định Diệp Thành phải chết, trong lòng không khỏi than thầm:
"Diệp Thành ơi Diệp Thành, suy cho cùng, là tu vi quá thấp, cảnh giới quá nhỏ. Lúc này nếu như đổi lại là Nguyên Anh Thiên Quân hoặc đám thiên kiêu bảng Tinh Hà - Lục Lưu Hương, Vân Thiên Hà, thì những vị trưởng lão này liệu có ai dám xem nhẹ, thờ ơ chứ?"
Cô ta khẽ nhắm mắt, biết được cuối cùng Diệp Thành cũng vì sự ngạo mạn của mình mà phải trả giá bằng cả tính mạng.
....
Còn trong bữa tiệc, các tông môn tinh anh cũng đã sớm ngồi vào chỗ
Nhưng người có thể ngồi trên đài đó, hoặc là trưởng lão tông chủ thiên tông, hoặc là thiên kiêu bản Tinh Hà. Mỗi người đều là thần quang diệu thế, hoặc là thuộc dòng dõi Chân Long, hoặc là Phượng hoàng lửa khét tiếng, là kim đồng xích nhãn, pháp lức của họ đều vô cùng dũng mãnh.
Những người tu luyện bình thường, chỉ có thể ngồi bên dưới đài.
"U Minh Tử, Tư Mã Huyền, Tiêu Dao Lang... Thật là ánh sáng rực rỡ, có lẽ một nửa thiên kiêu bảng Tinh Hà, đều tụ họp hết nơi đây!"
"Đáng tiếc, trong top mười của bảng Tinh Hà, chỉ có vị trí thứ tám là chiến tướng Hàng Long, Cố Trường Sinh mạnh nhất thì không nói, nhưng thứ hai thứ ba là Vân Thiên Hà và Lục Lưu Hương cũng chưa thấy đến, buổi lễ long trọng này chung quy cũng mất đi một chút màu sắc!"
Mọi người đều rối rít cảm khái, chỉ có Hách Hổ là chẳng thèm để ý tới, cứ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, nói với giọng hung hăng: "Hừ hừ, anh em của tôi đến rồi, tên tiểu tử họ Diệp kia đợi chết đi!"
Từng vị thiên kiêu uy danh chấn động hệ Ngân Hà, lần lượt kéo nhau đến, thời điểm cao trào nhất của yến hội chính là lúc Vân Thiên Hà ra sân, đại trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn đều kinh động, đích thân xuống sân tiếp đón, vô số người ào tới, tranh nhau mong muốn được tận mắt thấy phong thái vị tuyệt đại thiên kiêu này.
Vân Thiên Hà không hổ danh là kẻ tu luyện tuyệt thế đứng thứ hai trên bảng Tinh Hà, chỉ đứng sau Cố Trường Sinh, cậu ta anh tuấn như thiên thần, mắt liếc nhìn không gian xung quanh, dáng đi oai vệ uy nghiêm. Trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, như núi như biển, tất nhiên chẳng kém gì đám quái vật không có mặt ở đây.
"Quả đúng là top bảng Tinh Hà, trong nghìn năm tới nếu như có người trở thành Thiên Quân, chắc chắn cậu ta là một trong số đó!"
Các vị trưởng lão đều không khỏi ca ngợi, ngay cả đại trưởng lão cũng không phải chấp nhận ngang hàng với Vân Thiên Hà.
Ngay cả Dao Nhi, ngồi ở vị trí chính cũng không kìm được mà nhìn Vân Thiên Hà thêm vài cái, đến nỗi đám người Hồng Diễm, chị em nhà họ Từ, cũng đã biến thành một "fan" nhỏ từ lâu rồi.
"Ôi, đây mới là thiên kiêu cái thế thật sự này, anh trai kia, căn bản không đáng để sùng bái. Từ nay trở đi, Vân Thiên Hà chính là mục tiêu theo đuổi cả đời này của tôi, tôi nhất định phải gả cho Vân Thiên Hà!"
Hồng Diễm phấn khích đến sắp hét lên.
Dao Nhi cười vỗ cô ta mấy cái, mặc dù trong lòng cô không muốn nhưng cũng không thể không thừa nhận phong thái của Vân Thiên Hà quả thật áp đảo với phần còn lại. Đoán chừng chỉ có Diệp Thành khi ở thời điểm mà tu vi đạt mức cực đỉnh, một mình xông vào Ma tộc năm đó, mới có thể sánh bằng. Nhưng Diệp Thành của bây giờ, cảnh giới đã hạ xuống, suy cho cùng còn kém hơn rất nhiều.
"Anh.. Anh đang ở đâu thế?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 725: Đại tiệc chốn Bồng Lai
Chương 725: Đại tiệc chốn Bồng Lai