Đây là mới là thần thông hủy trời diệt đất chân chính.
“Vèo…”
Diệp Thành chỉ bắn ra một cái, thần lôi đã nhảy ra, đụng vào trên thân Băng Hà rồi nổ tung, khiến cả hư không, gồm cả lão đều bị nghiền nát này phấn. nếu không có hai, ba tấm Chân Tiên Phù Chiếu bảo vệ hết công suất thần hồn của lão ta thì e là thánh địa Lăng Tiêu dưới chân lão ta cũng nổ banh chành, biến thành trống rỗng. Nhưng dù là vậy, Băng Hà vẫn không thể nào tin nổi mà nhìn đòn tấn công kinh khủng này, nó suýt đã khiến lão ta tan thành mây khói.
“Bùm…”
Sau khi thần lôi biến mất, Diệp Thành tung một cước giẫm xuống, trực tiếp giẫm nát Băng Hà đang hấp hối và đỉnh của thánh địa Lăng Tiêu nát bét như giẫm một con rắn.
“Hôm nay, ta san bằng Băng Hà, từ này về sau, dải Ngân Hà không còn sự tồn tại của thánh địa Lăng Tiêu nữa”.
Giọng Diệp Thành như sấm, mắt bễ nghễ nhìn trời.
Ngay giờ phút này, các hành tinh, tông môn, thành trì, tu sĩ đều đang nhìn cảnh này. Cả dải Ngân Hà đều chấn động.
“Phù!”
Gió mạnh gào thét, sóng lớn đánh mạnh. Trời chiều mênh mông cuồn cuộn chiếu lên hồ nước lúc này như mạ lên một tầng kim loại màu vàng, không có bọt nước.
Lúc này, mấy trăm hành tinh, thành thị tông môn, dù là tu sĩ bên ngoài cũng sững sờ nhìn thiếu niên áo xanh kia. Nhìn anh dùng một cước giẫm nát hư không của thánh địa Lăng Tiêu, đạp thần tướng Băng Hà tung hoành một trăm nghìn năm dưới chân.
Trước khi Diệp Thành leo lên thánh địa Lăng Tiêu, vô số người đang suy đoán là anh đang tự tìm được chết. Có người cho rằng Diệp Thành chỉ đang giả vờ, diễn một vòng rồi trốn, càng nhiều người cho rằng Diệp Thành đã bị chiến tích trước đó đạt được khiến cho choáng váng đầu óc, hoàn toàn không nhận thức được sự mạnh mẽ của thánh địa Lăng Tiêu.
Ngay cả Nguyệt Hoa trưởng lão, Lâm Hiểu Lôi, thậm chí Minh Sương đều lo lắng cho anh, nghĩ rằng hành động này của anh rất không sáng suốt.
“Hầy, rõ ràng Diệp Thiên Quân còn rất nhiều thời gian, có thể giao thiệp từ từ với thánh địa Lăng Tiêu mà. Giờ cậu ta mới có cảnh giới Xuất Khiếu, nếu tu thành Nguyên Anh, nhìn khắp cả dải Ngân Hà, ai mà địch nổi?”
Không chỉ một tu sĩ cảm thán mà ngay cả đám người Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng đang cố gắng khuyên nhủ Diệp Thành, giữ được núi xanh thì lo gì không củi đốt, mối thù này cứ từ từ tính sổ với thánh địa Lăng Tiêu.
Nhưng không ai ngờ được Diệp Thành lại dùng thủ đoạn như sấm chớp thế này để bình định chín đại thần tướng, năm đại chưởng giáo, thậm chí Hắc Bào Linh Chủ, thần tướng Băng Hà cũng xuất thế, lấy ra pháp chỉ Chân Tiên bất diệt mà cũng không ngăn nổi một đòn của Diệp Thành.
Tuy nhiên, chính Diệp Thành cũng phải trả cái giá rất lớn.
Cuối cùng là Chân Tiên Phù Chiếu, Diệp Thành đã cưỡng chế dùng Kim Ô Thần Luân để phá hủy nó, rồi lại dùng thần thông Cửu Tuyệt Diệt thế, chịu đựng áp lực to lớn. lúc này đây, hào quang màu vàng sáng chói, Kim Thân bất diệt nứt ra một đường nhỏ, từ trong đó thấm ra máu màu vàng nhạt. Diệp Thành lúc này như con búp bê rách đúng nghĩa.
Thậm chí Kim Ô Thần Luân rực rỡ cũng dần trở nên ảm đạm, chín thần tướng phía trên đều trở nên tối tăm, hiển nhiên anh đã phải trả cái giá cực lớn.
Nhưng Diệp Thành lại đang dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn chúng sinh. Nhiều Thiên Quân còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thế càng không cần phải nói tới việc ra tay.
Đây là uy thế!
Một người chèn ép một tông, uy thế vô địch cả dải Ngân Hà!
Ngay cả Hồng Liên lão tổ luôn đối đầu với Diệp Thành cũng cúi đầu thỉnh an cường giả vô địch của dải Ngân Hà này. Giây phút này, vô số tu sĩ cúi đầu, người kiêu căng tới đâu, Thiên Quân ngông nghênh cỡ nào thì không không thể không thừa là sau khi thánh địa Lăng Tiêu sụp đổ, dải Ngân Hà đã có một bá chủ mới quật khởi.
Danh hiệu của anh chính là Diệp Thiên Quân!
“A! A! Tao không phục! Tao đường đường là thần tướng, sao có thể bại trong tay một thằng ranh Hoa tộc. Năm đó chính tay tao đã chém đầu Hiên Viên đại đế, bóp chết vô số thiên tài! Tao không phục!”
Thần tướng Băng Hà hét lớn, lão bị Diệp Thành giẫm nát dưới chân, áo giáp rách toang, cơ thể không chút sức sống lộ ra, vết thương chồng chất, một phần còn suýt bị thần lôi nổ banh chành nhưng lão vẫn cố gắng dùng pháp lực muốn tránh né.
“Không phục thì chỉ còn nước chịu, nhìn tôi san bằng thánh địa Lăng Tiêu thế nào, giết sạch đám hậu duệ thánh địa Lăng Tiêu ra sao, không để một tên nào sống sót, tôi sẽ làm đạo giáo chính thống các người tan biến hết khỏi thế gian, như thế mới báo được mối thù bằng máu vạn năm của Hoa tộc tôi!”
Diệp Thành lại tung cước, mây thần tỏa hào quang đè ép lão, anh nói với giọng lạnh như băng.
Diệp Thành vừa nói vừa lấy ra nhẫn không gian, chín mươi chín thanh của Tinh Tà kiếm trận biến thành từng tia sáng như ánh sao bắn ra chung quanh. Những trưởng lão và đệ tử còn lại của thánh địa Lăng Tiêu liều mạng xông tới.
Nhưng Tinh Tà kiếm trận đã được Diệp Thành cải tạo mấy năm, đã sánh ngang thiên bảo, chín mươi chín thanh phi kiếm đều xé rách không trung, tia sáng bạc sáng lóa hiện ra như tinh tú trên trời cao. Một chiêu có uy lực sánh ngang Chân Quân đỉnh phong, huống chi còn là chín mươi chín?
“Vèo vèo vèo...”
Kiếm khí xé rách hư không, tia sáng lấp lóe, kéo theo từng tia sáng bạc thật dài phía trên thánh địa Lăng Tiêu như đuôi sao chổi.
Cả đám đệ tử thánh địa Lăng Tiêu, thiên tướng dẫn đầu, tay cầm binh khí, thân mặc chiến giáp liều mạng xông lên nhưng Diệp Thành lại chém một nhát thủng đầu, máu tươi văng đầy trời, đầu người bay như mưa.
Lúc này Diệp Thành đã dâng lên sát ý, năm đó Hiên Viên đại đế để lại một đoạn kiếm, huyết thư từng chữ đau đớn để lại trong Tinh Hà Kiếm Cung và những cực khổ mà dân thường Hoa Hạ phải chịu, từng món nợ đều được tính vào trong kiếm này.
“Bùm bùm bùm...”
Phi kiếm bay vút đi, mỗi một kiếm đều cực mạnh, thanh sau mạnh hơn thanh trước, như sấm chớp cuồng phong mang theo năng lượng khủng khiếp.
“Ầm...”
Một trưởng lão Nguyên Anh còn sống sót cũng không nhịn được mà ra tay đánh một chưởng về phía Diệp Thành. Diệp Thành cũng chỉ giơ một ngón tay: “Hải Hoàng Huyễn Diệt Chỉ!”
Một ngón tay này như trời cao sập xuống, nghiền nát tất cả, xuyên thủng cơ thể trưởng lão Nguyên Anh, xé nát từng pháp trận và bảo vật hô thân, chiếu thằng vào thức hải sâu trong cơ thể.
“Phụt!”
Trưởng lão kia chết ngay lập tức, Nguyên Anh nổ, hồn lìa khỏi xác, rơi vào vách núi vạn trưởng, thần hồn tan nát.
Sau hai ba lần như thế, những trưởng lão còn lại cũng rơi lệ máu mà hét:
“Liệt tổ liệt tông thánh địa Lăng Tiêu, chẳng lẽ các vị để mặc ma đầu này tàn sát, huyết tẩy cà thánh địa Lăng Tiêu hay sao, giết hết hậu duệ của tông ta, giẫm đạp uy nghiêm của thánh địa Lăng Tiêu?”
Mỗi
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 780: Giết!
Chương 780: Giết!