“Quỳ xuống, hoặc là chết!”
Ngay lập tức, hơn trăm người mạnh dị tộc đứng sau lưng mười vị chân quân đồng thanh hô hào.
Uy thế của bọn họ như mưa to gió bão cấp mười lăm vậy, quét sạch cả bầu trời, khiến bầu trời tĩnh lặng như nổ vang, những tầng mây cách xung quanh mấy trăm dặm cũng nổ tung. Nước sông Thương Lan cuồn cuộn dâng lên cao mấy chục mét. Sức mạnh vô hình của cơn sóng thậm chí còn làm rung chuyển cả thành phố Tô Bắc.
Nếu không có pháp trận hiện lên ngăn cản những sức mạnh vô hình này, thì e là cả một nửa Tô Bắc cũng sẽ tan nát bởi âm thanh này. Nhưng vẫn có những người tu luyện rời khỏi pháp trận bị đánh trúng máu tung trời. Đó là những người mạnh ở cảnh giới Ngưng Đan đều bị đẩy lùi về sau, ho ra máu.
“Kinh khủng, thật quá kinh khủng!”
Lúc này, e là ngay cả người bình thường cũng biết được sự kinh khủng của hơn trăm người mạnh dị tộc này.
Nhất là người mạnh Ngưng Đan như Tần Sương, ánh mắt càng kinh sợ. Bọn họ tự nghĩ là mình đã đánh giá cao những người mạnh dị tộc này rồi, nhưng trên thực tế còn cách xa hơn nhiều.
E là bản thân ông ta, hay thậm chí ngay cả người mạnh nhất trong này cũng không thể đánh nổi.
“Trận này, còn đánh như thế nào?”. Ngay cả Tần Sương cũng cảm thấy tuyệt vọng.
“Hừ, Diệp Thiên Quân gặp khó rồi, khó rồi!”. Lão tổ của Thiên Kiếm Môn đối mặt với màn hình cũng khẽ lắc đầu.
Bây giờ, e là cũng chỉ có Aokawa Sakura còn miễn cưỡng có chút tin tưởng đối với Diệp Thành. Những người khác đã suy nghĩ đến chuyện sau khi Diệp Thành chết, thì các quốc gia các tông môn trên thế giới nên ứng phó thế nào với thế cục thay đổi thế này.
Mà lúc này, Diệp Thành mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc qua trăm vị Kim Đan, đột nhiên lắc đầu nói:
“Chỉ có các người đến? Mấy lão tổ của tộc các người đâu? Nguyên Anh đâu? Quan trọng nhất là nhân tài Thần Tử đâu? Sao lại toàn là một đám xiêu xiêu vẹo vẹo, hạng tôm tép thế này. Ngay cả Kim Đan trung phẩm cũng đến cho đủ số lượng à? Uổng công tôi chuẩn bị lâu như vậy lại toàn phí công cả”.
Giọng Diệp Thành rất nhẹ nhưng lại như sấm sét đột nhiên nổ vang trong tai tất cả mọi người. Vô số người không muốn tin, Diệp Thành đối mặt với thế lực hùng mạnh như vậy đến hơn trăm người mạnh dị tộc, mà còn dám cười nhạo?
“Tên nhóc này không phải là điên rồi chứ?”. Rất nhiều người nghĩ thầm trong lòng.
“Muốn chết rồi!”
“Ngạo mạn!”
“Đúng là kẻ phàm phu tục tử không biết điều!”
“…”
Trăm người mạnh dị tộc đều biến sắc, có mấy người mở miệng quát tháo. Mà càng có nhiều người mạnh dị tộc lại quan sát Diệp Thành như đang nhìn một con kiến sắp bị nghiền chết.
“Dù sao anh ta cũng phải chết thôi, trước khi chết để anh ta nói thêm đôi ba câu đi!”. Cô gái người tộc Giao Nhân che miệng cười nói.
“Không sai, Diệp Thành, không chỉ có tôi đợi ở đây, mà tộc tôi còn phái ra huyết vệ đã đi truy giết bạn đồng hành, bạn bè của anh, thậm chí là tất cả những người có liên quan đến anh. Yên tâm, sau khi anh chết, tất cả người của phái Sương Diệp đều sẽ theo anh xuống địa ngục, anh sẽ không cô đơn đâu”. Ánh mắt tứ trưởng lão Huyết Tộc âm độc.
“Nghiền nát cậu ta!”
Đại trưởng lão Huyết Tộc lạnh giọng.
“Ầm!”
Ngay lúc này, hơn trăm vị Kim Đan đều đồng thời ra tay.
Bọn họ đều là thân kinh bách chiến, sát phạt biết bao nhiêu người mạnh vô cùng, cho dù khinh thường Diệp Thành cũng tuyệt đối không giữ lại chút sức nào, mà sẽ dùng toàn bộ sức lực ra sức nghiền nát Diệp Thành.
Ầm ầm!
Với sức lực của một trăm vị Kim Đan thì kinh khủng đến nhường nào? Tay rằng không phải toàn lực ra tay nhưng uy thế vẫn dũng mãnh vô cùng, nguyên khí cách xung quanh trăm dặm trong chớp mắt cũng bị đẩy ra, một đòn đã đủ để phá huỷ cả một thành phố.
Tám loại sức lực khác nhau hội tụ thành dòng năng lượng, giống như nổ tung trên ngân hà, từ chín tầng mây nện xuống. Cột sáng năm màu to lớn như ngọn núi có sức lực huỷ diệt kinh khủng vô tận, rõ ràng muốn phá huỷ cả ngọn núi Hoành Lan hay thậm chí là cả Diệp Thành, đánh mạnh xuyên vào tâm trái đất.
Đối diện với một đòn huỷ thiên diệt địa này, cả địa cầu cũng đều nghẹn ngào.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, quan sát cảnh tượng này. Rất nhiều người thậm chí còn không dám xem, không nỡ nhìn cảnh Diệp Thành bị người mạnh dị tộc giết chết. Nhiều đệ tử phái Sương Diệp cắn chặt răng, ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị đi cứu nguy.
“Diệp Tiên sư!”, Dương Lâm muốn kêu nhưng lại không gọi được, tâm can như thể bị xé nát.
Nhưng ngay sau đó, đã thấy Diệp Thành phất tay áo như thể phủi bỏ bụi bặm. Dòng năng lượng to lớn như ngọn núi đó chỉ với một đòn cũng đủ để khiến cả Tô Bắc nổ tan tành, vậy mà bỗng dưng như tan thành mây khói, biến mất không thấy.
“Sao có thể?”
Rất nhiều Kim Đan dị tốc trừng lớn mắt nhìn, không dám tin cảnh tượng trước mắt. Cho dù là đại trưởng lão Huyết Tộc vẫn luôn bình tĩnh, thong dong cũng hơi biến sắc, nhíu chặt mày, ánh mắt cũng kinh ngạc.
“Tiếp tục!”
Đại trưởng lão Huyết Tộc rống to.
Trăm vị Kim Đan lại liên thủ lần nữa, luồng sức mạnh vô tận nện xuống ầm ầm. Nhưng vẫn như trước vừa xông tới trước mặt Diệp thành thì đã biến mất như mây bay gió nhẹ, cứ như làn gió mát thổi vào mặt, ngay cả một sợi tóc của Diệp Thành cũng không hề động.
Lần này, không chỉ các vị Kim Đan của dị tộc, mà cả vô số những người tu luyện đang quan sát trận chiến và hơn một tỷ người địa cầu đang ngồi trước màn hình quan sát chăm chú cũng đều thất thanh, sững sờ.
“Quá yếu rồi!”
Cuối cùng Diệp Thành mở miệng.
Anh mất hết hứng thú, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa. Nguyên Anh của các tộc tề tựu, kết quả chỉ có một đám tôm tép Kim Đan mà thôi, ngay cả một đòn toàn lực của anh cũng chưa chắc đỡ được.
Sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc, sững sờ của tỷ người xem, Diệp Thành tiện tay điểm một ngón tay, nhẹ nhàng thoải mái.
“Phù!”
Nhưng Tứ trưởng lão Huyết tộc vẫn luôn kêu gào kia, nghe nói là Kim Đan thượng phẩm, đứng vào hàng người siêu mạnh của Chân Quân đã bị anh nổ tung bay thẳng lên trời, máu tươi tung toé trên không, tay chân đứt lìa bay tứ tung khắp trời.
Sau đó, Diệp Thành lại chém tay một đao, lưỡi đao màu xanh dài đến gần năm trăm mét, trực tiếp chém ngang người bảy, tám vị Kim Đan của dị tộc thành hai đoạn khiến bọn họ bay lên, kêu hô kinh sợ, nhưng đã bị mất đi nửa người.
Đến cuối cùng, Diệp Thành không thích tốc độ quá chậm, anh trực tiếp thả người nhảy lên hoá thành một luồng sáng vàng xông thẳng vào đám người. Anh không dùng bất kỳ pháp lực nào, cũng không hề thi triển đạo thuật cao cường gì mà chỉ đơn giản dùng thân thể xông vào, giống như sao chổi, như cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời, xuyên qua bầu trời, như một thanh kiếm sắc nhọn cắt bơ, xông thẳng vào đám người mạnh dị tộc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 849: Quá yếu
Chương 849: Quá yếu