TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Đế Trùng Sinh
Chương 931: Thần Tử Tô Ma 



Thành Hành ngăn cản như thế nào cũng không thể được, thậm chí gã còn gọi ra một thanh trường đao bằng bạc. Đó là thanh Vô Cực Thần Đao mà gã đã luyện thành đồng thời khi tu thể. Nhưng dưới uy lực của thanh Phương Thiên Họa Kích, nó cũng suýt nữa tách làm đôi.  

“Đây là loại thần binh gì vậy?", Thành Hành hét lớn vô cùng kinh hãi.  

Diệp Trần chỉ lắc trường kích trong tay, trường kích khắc rồng trong lòng bàn tay anh đột nhiên biến thành một tia sáng vàng che phủ trời đất, thoáng cái đã xuyên qua da thịt Thành Hành. Sau đó, máu Thành Hành sôi trào đến mấy lần, những ngôi sao màu bạc bao quanh gã, thần vực đáng sợ bao trùm cả ngàn trượng. Gã hồi phục từ thần vực ánh sao hết lần này đến lần khác.                Nhưng cây kích của Diệp Thành tung ra như một con rồng, khôi phục một lần là anh lại đánh tan một lần.  

Đến cuối cùng, Thành Hành gần như không dám tái tạo cơ thể. Gã kếu lớn: "Diệp Thành, cậu rốt cuộc là ai? Địa Cầu không thể nào có một cường giả như cậu được! Tu sĩ Xuất Khiếu càng không thể có một thiên tài như thế này!"  

"Đó là do anh chưa từng gặp mà thôi". Diệp Thành trả lời, anh rút thanh kích ra rồi chém thần vực nghìn trượng thành hai nửa, Thành Hành suýt nữa chết ngay tại chỗ.  

Thành Hành không dám tin: "Cậu dám giết tôi thật sao? Cậu không sợ Vô Cực Tông truy cứu sao? Tam điện hạ đang thống lĩnh đại quân trú đóng ngoài bầu trời. Nếu điện hạ đến thì dù cậu có mười phái Sương Diệp thì nó cũng biến thành tro bụi thôi".  

"Tam điện hạ? Thần Tử thứ ba của Vô Cực Tông? Ha ha, tôi đã giết một Thần Tử của Vô Cực Tông các người, đã gây tử thù rồi, vậy thì giết thêm một Thần Tử và thần tướng cũng chẳng thành vấn đề", Diệp Thành lạnh nhạt nói.  !             "Cậu đã giết Tứ điện hạ?". Thành Hành biến sắc, trợn to mắt nhìn Diệp Thành, không tin lời anh nói.  

Dù là mấy tỉ người của Địa Cầu, kể cả các tu sĩ của phái Sương Diệp nghe thấy Diệp Thành nói vậy đều sợ hết hồn. Thần Tử đấy! Đó là sự tồn tại cao quý trong giáo phái lớn của biển sao, thậm chí vượt xa thần tướng.  

Diệp Thành giết Thần Tử của Vô Cực Tông rồi sao? Đây đúng là tin tức động trời!  

"Không chỉ Thần Tử Vô Cực mà cả các Thần Tử của giáo phái lớn như Thần Tử Kim Ô, Thần Tử Trường Sinh, Thần Tử Vạn Yêu đều chết trong tay Diệp Thiên Quân", Ma La cười khổ.  

Nghe thấy Ma La nói câu này, Thành Hành hoàn toàn sững người. Gã nhìn Diệp Thành với ánh mắt như nhìn kẻ ngu. Trên thế giới này hoàn toàn không có người dám giết Thần Tử, càng không nói đến là giết những bốn Thần Tử. Đây chính là hành động đắc tội cả bốn đạo thống. Chỉ riêng việc nghĩ đến những cái tên Kim Ô Môn, Vạn Yêu Môn, Trường Sinh Giáo là Thành Hành đã thấy da đầu mình tê dại, đây chính là những giáo phái mà ngay cả chính gã cũng không dám đắc tội.  

"Ha ha, cậu chết chắc rồi. Dù tu vi của cậu có mạnh đến đâu, chỗ dựa vững chắc đến mức nào thì trong cả vũ trụ này cũng không ai cứu được cậu đâu. Cậu chắc chắn phải chết!", Thành Hành cười to.  

"Thế sao? Vậy thì anh phải chết trước!"  

Diệp Thành bước một bước ra, trực tiếp giẫm Thành Hành dưới chân. Tuy nguyên anh thần hồn của anh lơ lửng nhưng lại giẫm thần tướng Thành Hành như được đúc từ bạc trắng dưới chân. Thành Hành cảm thấy bản thân cứ như bị núi Thái Sơn đè xuống, từng lớp áp lực đè lên, mặt gã xanh tím, cả cơ thể lẫn thần hồn dường như sắp bị ép thành bánh thịt.  

"Thần Tử, cứu tôi!", Thành Hành cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng cầu xin.  

Nhưng Thần Tử Tô Ma còn chưa kịp giáng xuống nói gì thì Diệp Thành đã giẫm mạnh xuống, khiến Thành Hành nát bét như tương bần. Một tiếng bốp vang lên, máu thịt nổ tung, ánh sao màu vàng kim nhạt văng đầy đất, xương cốt, máu thịt, nội tạng tỏa ra ánh bạc văng khắp đất tựa như ánh sao rực rỡ.  

"To gan lắm, cậu dám giết thần tướng của Vô Cực Tông chúng tôi sao?". Thần Tử Tô Ma vỗ tay vịn, từ từ đứng lên, nhìn xuyên qua hư không xa xôi về phía Diệp Thành.   

"Cậu nói xem tôi nên xử lý cậu như thế nào? Giết thần tướng, chém Thần Tử, đắc tội bốn đạo thống Chân Tiên lớn. Khắp cả biển sao này chẳng có ai ngông cuồng như cậu đâu. Tôi có mối quan hệ tốt với Tứ sư đệ, tôi nhất định phải giết cậu để báo thù cho sự đệ".  

Tô Ma lạnh nhạt nói. Tuy hắn cách Diệp Thành mấy chục cây số nhưng giọng nói vẫn rõ ràng tựa như truyền đến từ bên tai Diệp Thành.   

Không chỉ Diệp Thành mà tất cả mọi người trong phạm vi trăm dặm xung quanh phái Sương Diệp đều nghe thấy giọng nói của hắn. Đây chính là sự đáng sợ của Thần Tử đỉnh cao, người ở bên ngoài vũ trụ mà giọng nói đã truyền đến Địa Cầu.   

"Tôi không chỉ dám giết thần tướng mà còn muốn giết anh!", Diệp Thành lạnh nhạt nói.  

Ngay sau đó, thanh trường kích của anh rung lên. Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người Địa Cầu, anh và thanh kích đều biến thành một luồng sáng vàng kim vô địch. Nó vạch qua không gian mấy chục dặm, xuyên qua nhiều lớp khí quyển, thoáng cái đã đánh tới chiến trường bên ngoài vũ trụ.  

Anh hiện ra chân thân của Cửu Khiếu Thần Anh, nó tựa như một đứa trẻ sơ sinh được bao phủ trong ánh vàng. Anh khống chế nó, nhanh chóng lao về phía Vô Cực Tinh Châu.   

"Ầm!"  

Chỉ một đòn duy nhất mà Vô Cực Tinh Châu đã bị Diệp Thành chọc ra một lỗ thủng lớn. Hàng trăm tu sĩ Xuất Khiếu, ba trưởng lão Nguyên Anh trên đó chết dưới đòn này của Diệp Thành.   

"Lập tức khởi động pháp trận phòng ngự, dùng chín mươi chín luồng trận pháp ánh sao, nghiền hắn thành tro bụi ngay lập tức".  

Một nhát kích vạch ngang bầu trời!  

Vũ trụ rộng lớn tĩnh mịch, Địa Cầu từ từ chuyển động trong đó như một viên bảo ngọc màu xanh biếc. Một chiếc chiến hạm cổ xưa dài gần mười dặm bay trong vũ trụ. Toàn thân nó được Vô Cực Tinh Kim đúc thành, hàng nghìn tu sĩ Kim Đan mặc giáp bạc đứng dày đặc hai bên. Đây đều là những thần quân đến từ Vô Cực Tông, còn có mấy chục trưởng lão còng mình già nua đứng trên chiến hạm.  



Đọc truyện chữ Full