Người đàn ông áo vàng mặt mày âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói.
Rất mất mặt!
Yêu nghiệt trên bảng Thương Long của giới vực Huyết Cốt hắn ta thế mà lại bị đối tượng đuổi giết lột sạch quần áo bỏ chạy trở về.
Thật sự là vô cùng, vô cùng nhục, cả giới vực Huyết Cốt chắc chắn sẽ trở thành trò cười trên con đường thông thiên.
Dù sau này có giết Lâm Nhất thì nỗi nhục ấy cũng khó mà rửa sạch.
Sắc mặt Nguyên Hoành Thiên hết sức xấu hổ, run rẩy nói: "Lâm Nhất kia bảo ta về nhắn một câu, mười ngày sau, hắn muốn giới vực Huyết Cốt ta cử ra một người đánh một trận sống còn để giải quyết ân oán".
Xì xào!
Câu đó được chính miệng Nguyên Hoành Thiên nói ra khiến mọi người trong giới vực Huyết Cốt đều hít sâu một hơi.
Thật ngông cuồng!
Lâm Nhất kia đúng là biết chọc vào nỗi đau người khác, giẫm đạp Nguyên Hoành Thiên dưới chân thì thôi, còn muốn sỉ nhục cả giới vực Huyết Cốt một phen.
"Có cần thiết như vậy không?"
Thanh niên áo vàng chậm rãi đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ lạnh lẽo khiến lòng người rét lạnh, trầm giọng nói: "Trước khi ngươi trở về thi tin tức đã bay đầy trời rồi. Ta hy vọng ngươi nói cho ta biết mọi thứ là giả. Nhưng ngươi lại bảo với ta rằng chúng đều là thật! Đám ăn hại các ngượi bị người giết như vặt cổ gà, còn bị một con súc vật sỉ nhục! Kết quả, còn tát cho giới vực Huyết Cốt ta một cái! Một người chiến một giới, chưa có cái giới vực cấp cao nào trên con đường thông thiên mà bị sỉ nhục như thế hết!"
Thanh niên áo vàng kia cành nói càng tức, cuối cùng giận không thể át, đánh một chưởng ra.
Ầm!
Một tiếng nổ khủ ng bố chợt quanh quẩn trong đại điện.
Nguyên Hoành Thiên không hề có chút sức chống cự nào, bị cách không đánh bay đập vào cột đá trong điện.
Phụt!
Hắn ta vừa rớt xuống đã phun ra một ngụm máu, vội vàng quỳ xuống đất, không dám cãi lại câu nào.
Khí thế mà thanh niên áo vàng thoáng để lộ ra rõ ràng là Thiên Phách tam trọng thiên kh ủng bố.
"Rác rưởi!"
Dường như một chưởng ấy còn chưa đủ hết giận, thanh niên áo vàng lại nổi giận chửi ầm lên.
"Mười ngày sau, ai muốn xuất chiến giế t chết Lâm Nhất cho ta?"
Thanh niên áo vàng đảo mắt nhìn những người khác trong điện, lạnh lùng hỏi.
Im lặng!
Trong đại điện im thin thít, sau khi thấy vẻ chật vật của Nguyên Hoành Thiên, ai cũng biết Lâm Nhất không có dễ đối phó như vậy. Trong hơn trăm người của giới vực Huyết Cốt thì người có thực lực mạnh hơn Nguyên Hoành Thiên cũng không có nhiều, chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Dù sao Nguyên Hoành Thiên cũng là yêu nghiệt trên bảng Thương Long, người có thể mạnh hơn hắn ta thì chắc chắn cũng nằm trong bảng đó.
Trên mặt thanh niên áo vàng lập tức toát ra vẻ lạnh lẽo, nét giận dữ bắt đầu điên cuồng ấp ủ trong mắt.
"Để ta đi".
Trong bầu không khí im lặng ấy bỗng có người đi từ bên ngoài đại điện vào, quần áo màu đen dính máu, mặt mày lạnh lùng đầy kiêu căng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 3347
Chương 3347