TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4470

Chương 4470

Ít nhất anh ta cũng phải có một chút biểu cảm biết ơn chứ, trái lại còn ở đây làm bộ vênh váo tự đắc.

Người xưa có một câu châm ngôn thật sự không sai: Đừng trông mặt mà bắt hình dongl Asius này thật sự bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!

Vốn bên trong phòng làm việc còn có mấy người bị vẻ đẹp của anh ta mê hoặc, chuẩn bị đi thông báo cho Tô Lam một chút, nhưng bây giờ thấy thái độ này của anh ta, họ bèn cúi đầu quay người đi làm việc tiếp.

Trong phút chốc, văn phòng vốn đang hơi ôn ào nháy mắt quay về im lặng.

Asius đánh giá xung quanh một phen, vô cùng kinh ngạc, phát hiện ra không có ai để ý mình cả.

“Các người!”

Asius còn chưa nói hết câu, phía hành lang sau lưng đã truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Ngài Asius, không phải tôi nói sắp đến anh nên ở nhà cho tốt sao? Anh mặc thế này rồi chạy đến đây, anh muốn làm gì?”

Asius vừa nghe được giọng nói quen thuộc này, anh ta lập tức quay đầu sang.

Chỉ thấy Tô Lam đang mặc một người trang phục công sở, mang giày cao gót, trồng bộ dạng vô cùng giỏi giang, chuyên nghiệp.

Asius vừa nhìn thấy cô thì lập tức giận dữ đến không nói nên lời.

Anh ta đi vài bước đến trước mặt Tô Lam, lấy điện thoại di động ra: “Tô Lam, xem chuyện tốt cô làm này!”

Tô Lam nhìn lướt qua màn hình của anh ta, nhanh chóng hiểu ra: “Có chuyện gì chúng ta vào văn phòng rồi nói.”

Sau khi nói xong lời này, Tô Lam quay người đi vào trong văn phòng của mình.

Lúc anh ta đẩy cửa ra, anh ta mới phát hiện ra Phương Trí Thành và hai nhân viên quản lý khác đang ngồi họp bên trong.

Lúc bọn họ nhìn thấy Asius với vẻ mặt âm trầm đi vào, hai nhân viên quản lý khác lập tức đi ra ngoài, vô cùng thức thời.

Vì thế, bên trong văn phòng chỉ còn lại ba người Tô Lam, Asius và Phương Trí Thành.

Tô Lam thản nhiên đi đến trước †ủ lạnh nhỏ với vẻ mặt thản nhiên. Cô quay đầu liếc Asius một cái: “Có muốn uống chút gì không?”

Asius sắp tức đến chết rồi, nào còn †âm trạng ăn uống gì nữa: “Tô Lam, cô đừng nghĩ một món đồ uống là đủ mua chuộc được tôi! Cô giải thích ngay cho tôi một chút, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại có mật mã tài khoản Weibo của tôi, thậm chí còn chưa được sự cho phép của tôi đã làm mọi thứ rối tung rối mù lên?”

Tô Lam lấy một lon soda ra khỏi tủ lạnh, đưa đến trước mặt Asius: ‘À, ý anh là chuyện đó sao? Anh quên rồi à, không phải trước đó trong hợp đồng có nói mật mã tất cả tài khoản của anh đều nhập vào trong kinh doanh của công ty sao?”

Asius bị nghẹn lại một chút.

Chuyện này anh ta có biết.

Nhưng trước kia lúc ở nước ngoài, anh ta vần luôn dùng Facebook.

Sau khi anh ta về nước, anh ta mới từ từ lập ra một nick Weibo của riêng mình, thỉnh thoảng đăng lên một ít súp gà, ánh sáng mặt trời gì đó.

Chỉ là bây giờ vì chuyện của A Long, đã lâu rồi Weibo của anh ta không có cập nhật.

Nhưng ngay rạng sáng hôm qua, di động của anh ta liên tục thông báo khiến anh ta thức giấc.

Đọc truyện chữ Full