TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn
Chương 1003

CHƯƠNG 1003

Vương Đỗ Lan lại to gan như vậy, đánh thẳng đến tận tầng ba Hơn nữa, chuyện vừa rồi đã bị cô nghe hơn phân nửa.

Trịnh Dương gừng già càng cay, lập tức thành ác nhân cáo trạng trước, lạnh giọng quát: “Chủ tịch Vương nóng nảy quá, đến cả cửa văn phòng chỗ tôi cũng đá được. Khó trách mấy quán ăn của cô dám vu là không có chứng chỉ hành nghề y. Những điều này là từ cô mà ra cả đó!”

Phản ứng của Trịnh Dương năm trong dự liệu của Vương Đỗ Lan, vậy nên lúc bà bị ông ta căn ngược một nhát cũng không thấy bất ngờ.

Nhưng Lâm Ngọc tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, không chịu nổi Trịnh Dương đổi trắng thay đen, mắng: “Mấy người đóng cửa mưu đồ lật đổ tập đoàn Đông Vương bọn tôi, vừa nãy ngoài cửa bọn tôi nghe hết rồi, cái gì mà vu oan chúng tôi không có chứng chỉ hành nghề y, rõ ràng là cấu kết với nhau làm việc xấu, cố tịnh hãm hại tập đoàn Đông Vương!”

Trình Kiêu nhìn ba người, mặt thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng.

Trịnh Dương bỗng cười lạnh, vẻ mặt âm hiểm nhìn Lâm Ngọc, giọng uy hiếp: “Cô bé à, cơm có thể ăn bậy nhưng đừng có nói bậy chứ!”

“Cô nói bọn tôi hãm hại Đông Dương nhưng có bằng chứng không?”

“Rõ ràng tập đoàn mấy người quảng cáo gian dối, không có chứng chỉ hành nghề y, mặc kệ lợi ích người tiêu dùng, bọn tôi chỉ làm theo quy trình kiểm định nguyên liệu nấu ăn của mấy người thôi, mấy người lại đến phòng làm việc của tôi nói hươu nói vượn, có tin tôi bây giờ có thể kiện mấy người tội vu khống không?”

“Ông, đồ hèn!” Lâm Ngọc tức không nói lên lời, về độ vô sỉ, cô còn kém xa tên cáo già Trịnh Dương.

Vương Đỗ Lan cười lạnh: “Trịnh Dương, ông nói bọn tôi quảng cáo giả dối, thế bằng chứng đâu? Bao nhiêu người ăn chỗ bọn tôi đều khen ngon, mà hết lần này đến lần khác ông lại đến hấm hại”

“Về phần ông nói là chúng tôi không có chứng chỉ hành nghề y. Thứ nhất, chúng tôi chưa từng theo ngành y, chúng tôi theo ngành thực phẩm, món bọn tôi tên là canh Đông y chăm sóc sức khoẻ. Bên cạnh tôi còn có bác sỹ ưu tú của Đông Vương – Triệu Bảo Hoa, nguyên liệu nấu ăn đều được anh ta kiểm định. Cái không có chứng chỉ hành nghề đều là vô căn cứ.”

Trịnh Dương vẫn cười, giở giọng: “Chủ tịch Vương, tôi cũng biết là không có chứng cứ, hai tội kia còn chưa thành lập. Nếu không cô còn đứng đây cãi nhau với bọn tôi được sao? Mấy người đã đang uống trà trong cục cảnh sát rồi!”

Vương Đỗ Lan cười lạnh: “Vậy khi nào các người mới gỡ được giấy niêm phong?”

Trịnh Dương cười ha ha: “Chủ tịch Vương, bọn tôi cũng có phải trẻ con đâu, cho dù cái tội kia của mấy người còn chưa có kết quả nhưng có người khiếu nại nguyên liệu nấu ăn của mấy người có độc, bọn tôi cũng phải đi kiểm tra nguyên liệu nấu ăn chứ?”

Sắc mặt Trịnh Dương trở nên nghiêm túc, nói: “Đến khi nguyên liệu của mấy người thông qua kiểm định, tôi chắc chắn sẽ gỡ giấy niêm phong!”

Vương Đỗ Lan nghiêm mặt: “Được, tôi sẽ phối hợp với các người nhưng nếu sau ba ngày vẫn chưa có kết quả, tổn thất của ba ngày đó ai chịu trách nhiệm?! Với cả hôm nay chúng tôi cũng không ngại hỏi thẳng, Trịnh Dương, kết quả kiểm định của mấy người khi nào mới ra?”

“Hôm nay ông phải nói rõ cho tôi!”

Trịnh Dương khinh thường, cười lạnh: “Chủ tịch Vương, kiểm định là công việc cực kỳ phức tạp, đừng nói là ba ngày, chậm một chút thì ba năm chưa chắc đã xong, tôi cũng không thể cho các người biết thời gian chính xác.| “Còn về vụ bồi thường, đấy là đồ ăn của mấy người có vấn đề bị người ta khiếu nại, trách nhiệm là của mấy người chứ liên quan gì đến chúng tôi?”

Đọc truyện chữ Full