Chương 147: Tôi cho cô thêm một cơ hội (2)
“Tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ không đến báo cáo học thuật, nhưng sẽ viết một báo cáo giao cho ông, ông cử người đến đọc là được”.
“Được Chủ tịch Lâm, đúng rồi, dạo này trên mạng có lời đồn rằng cậu chính là thần y Lâm đã đánh bại Y Vương Hàn Thành. Cư dân mạng đã bắt đầu tìm hiểu bới móc về cậu, Chủ tịch Lâm, tôi lo sớm muộn gì thân phận của cậu cũng sẽ bị lộ”.
"Chờ đến ngày đó hãy tính… Còn chuyện gì không?", Lâm Chính day huyệt thái dương, hỏi.
"Nhà họ Trương ở tỉnh Quảng Liễu cử người đến, đại diện của nhà họ Trương là Trương Bảo Húc mong có thể gặp mặt cậu, cùng cậu bàn về sự phát triển chiến lược trong tương lai. Nhà họ Trương muốn nắm được giới kinh doanh của tỉnh Quảng Liễu, nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì không làm được, nên bọn họ đến để tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài".
"Trương Bảo Húc?", Lâm Chính hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, bình thản nói: "Bảo bọn họ về đi".
Mã Hải nghe thấy thế thì cuống lên: "Chủ tịch Lâm, đây là cơ hội tuyệt vời để chúng ta tiến quân vào thị trường tỉnh Quảng Liễu. Nhà họ Trương là đại gia tộc ở tỉnh Quảng Liễu, nền tảng chắc chắn, mạng lưới quan hệ phức tạp, có bọn họ giúp đỡ, chúng ta có thể nhanh chóng mở ra thị trường ở đây. Lẽ nào cậu từ bỏ như vậy sao?".
"Bọn họ chọc vào vợ tôi", Lâm Chính đáp lại.
Mã Hải im lặng.
Một lát sau, ông ta nghiêm túc nói: "Tôi biết nên làm thế nào rồi, Chủ tịch Lâm".
"Muốn mở thị trường tỉnh Quảng Liễu thì có đầy người hợp tác với chúng ta, một nhà họ Trương chẳng là cái thá gì cả, đặt tầm mắt lên cao chút", Lâm Chính điềm nhiên nói, rồi ngắt điện thoại.
Mã Hải làm theo yêu cầu của Lâm Chính, từ chối yêu cầu của Trương Bảo Húc, khiến nhà họ Trương tiu nghỉu.
Trương Bảo Húc kinh ngạc và tức giận rời khỏi công ty.
Lâm Chính nhìn đồng hồ treo tường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, chuẩn bị ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?", Tô Nhu đang trang điểm trước bồn rửa mặt hỏi.
"Hôm nay Lạc Thiên khai trương y quán, gọi anh đến giúp đỡ".
"Ồ? Cô ấy tự mở y quán sao?".
"Ừ, có lẽ anh sẽ tiếp tục làm ở đó".
"Sao anh không bảo nhà họ Ninh hay Từ Thiên tìm cho việc nào tốt hơn?", Tô Nhu hơi nhíu mày hỏi.
Cô biết Lâm Chính có chút quan hệ với hai gia tộc này.
"Thôi, người ta giúp nhiều rồi".
Lâm Chính mỉm cười rồi rời đi.
Tô Nhu trang điểm một chút, rồi cũng ra ngoài.
Cô gọi taxi, đến thẳng trước tòa nhà Dương Hoa bên cạnh sông Giang Thành.
Hôm nay cô có một hợp đồng phải ký, là hợp đồng hợp tác với tập đoàn Dương Hoa.
Bản thân cô cũng không ngờ công ty túi da mới thành lập của mình lại có thể hợp tác với công ty lớn như tập đoàn Dương Hoa.
Xuống xe rồi mà Tô Nhu vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.
"Cô chính là Tổng giám đốc Tô đúng không? Chào cô!".
Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, thấy Mã Hải đích thân ra tận cửa đón.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người ở cửa đều kinh ngạc.
Tô Nhu cũng sửng sốt.
Thế là ngày hôm nay còn chưa trôi qua, tin đồn về Chủ tịch Lâm và Tô Nhu gần như đã xác thực.
Tô Nhu hốt hoảng trở về công ty của mình.
Tuy công ty vẫn chưa trang trí, mặt bằng còn bừa bộn, nhưng chẳng sao cả.
Cô sắp không kìm nén được sự mừng rỡ trong lòng rồi.
Mã Hải chấp nhận tất cả ý kiến của cô, đồng thời đồng ý với đề nghị của cô.
Không những vậy, Mã Hải còn dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư 100 triệu tệ cho cô.
Bây giờ cô hoàn toàn không cần lo lắng về vốn nữa.
Tất cả các vấn đề khó khăn đã được giải quyết.
Hiện giờ Tô Nhu đang ngập tràn mong đợi và tự tin về tương lai công ty.
Rầm!
Đúng lúc Tô Nhu vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng tươi đẹp về tương lai, thì cánh cửa công ty bị một người đá ra.
"A!".
Tô Nhu giật mình hét lên, đứng bật dậy, thấy một đám người xông vào.
Người dẫn đầu… chính là Trương Bảo Húc!
"Anh họ?".
Tô Nhu ngạc nhiên.
Nhưng cô còn chưa nói xong, La Phượng ở bên cạnh bỗng xông tới, tát một cái rất mạnh vào mặt cô.
Tô Nhu bất ngờ không kịp trở tay, ngã lăn xuống đất.
Má cô hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi.
"Các người làm gì vậy?".
Tô Nhu ôm mặt, hét lên đầy tức giận và đau khổ.
"Con ranh! Nói! Có phải mày bảo nhân tình của mày không gặp con trai tao không?", La Phượng xông tới, túm tóc Tô Nhu, hét lên đầy dữ tợn.
Cơn đau dữ dội khiến Tô Nhu vô cùng khổ sở.
Nhưng lúc này cô mới hiểu tại sao Trương Bảo Húc lại đột nhiên đến đây.
Chắc là nhà họ Trương cũng tưởng Tô Nhu có quan hệ với Chủ tịch Lâm trong truyền thuyết kia, Chủ tịch Lâm bất ngờ từ chối khiến nhà họ Trương tưởng Tô Nhu nói gì đó, nên đến đây để trả thù cô.
Chỉ thấy Trương Bảo Húc bước tới, ngồi xổm xuống, bình thản nhìn Tô Nhu.
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, cô có muốn trân trọng không?".