Chương 166: Một bước lên tiên (1)
Tô Nhu được dìu tới ghế bên cạnh, day thái dương mới đỡ hơn được một chút.
Lúc này mặt cô tái nhợt, tâm trí hoảng loạn, hai tay run lẩy bẩy.
“Cậu Lâm, cậu chắc là đặt vào số 5 chứ", một người đứng bên cạnh chau mày hỏi.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu. Mọi người nhình nhau rồi bật cười.
“Ha ha, cậu Lâm quả bất phàm. Vừa nhìn là đã nhìn trúng ngay số này. Xem ra cậu Lâm của chúng ta cũng là người rất đặc biệt đấy”.
“Vòng vo cả hồi, hóa ra là một tên ngốc”, cậu Việt nhổ bãi nước bọt, tỏ vẻ khinh thường.
Nhưng phàm là những người có mắt thì đều biết còn ngựa số năm không thể nào chạy được. Chân nó quá nhỏ, lại đã già, căn bản không có sức. Chọn nó thì khác gì là bỏ cuộc.
Lâm Chính định làm trò gì vậy. Bỏ cuộc thật đấy à? Hay là đầu anh có vấn đề, nên thích bung lụa?
“Kệ đi, dù sao thì hợp đồng ở đây! Chỉ cần cậu ta thua là chúng ta có thể làm gì cũng được! Nếu cậu ta dám không nghe lời thì tôi có thể tống cậu ta vào tù đấy! Ha ha! Còn nếu cậu ta nghe lời thì chẳng phải là việc có được Tô Nhu dễ như trở bàn tay sao?”, Khai Mạc nheo mắt, cười dữ tợn.
“Chúc mừng cậu Khai. Sau khi mọi việc thành công, cậu đừng quên chuyện đó nhé”, Trương Mậu Niên cười nói.
“Đương nhiên, người đó đang trên đường rồi. Đợi họ tới tôi sẽ giới thiệu cho. Với điều kiện của anh thì vấn đề không lớn lắm”, Khai Mạc cười nói.
Trương Mậu Niên trở nên kích động: “Cảm ơn cậu Khai”.
Mọi người đặt cược, phần lớn đều thích con người màu đen tuyền. Có hai người hiểu về ngựa cộng với cậu Khai đặt cho con Hãn Huyết Bảo Mã. Chỉ duy có Lâm Chính là đặt cược cho con người yếu và gầy.
Những người điều khiển đã bắt đầu leo lên lưng ngựa. Đám đông quay qua nhìn chăm chăm.
Tô Nhu siết chặt cánh tay của Lâm Chính, cơ thể khẽ run lên.
“Lâm Chính, nếu chúng ta thua thì phải làm sao?”, cô run rẩy hỏi.
“Em yên tâm, sẽ không thua đâu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu không tin. Nhìn con ngựa số 5 kia, sao có thể không sao được chứ. Thế nhưng lúc này dù có nói gì cũng vô ích.
“Tô Nhu, chị thấy em vẫn nên sớm đổi chồng đi. Nếu không lát nữa lại đen đủi cùng cậu ta đấy”, Thành Bình cười khinh miệt.
Tô Nhu không nói gì, chỉ nhắm mắt cầu nguyện. Lúc này, trọng tài đã bắn súng ra hiệu.
Pằng! Tất cả ngựa đều rời khỏi lồng phi ra. Quả nhiên, con ngựa màu đen to cao dẫn đầu.
Còn con Hãn Huyết Bảo Mã thì theo sát ngay phía sau. Những con ngựa khác cũng bám sát. Nhìn thì có vẻ như con ngựa màu đen sẽ dành quán quân.
Thế nhưng Hãn Huyết Bảo Mã không phải là con ngựa tầm thường. Dù nó không còn là giống thuần chủng nhưng vẫn có điểm khác lạ hơn những con ngựa khác rất nhiều.
Hãn Huyết Bảo Mã bắt đầu phát lực, giống như sau khi khởi động xong, lúc này cơ thể nó hừng hực sức mạnh, bắt đầu vượt qua con ngựa màu đen.
“Vượt rồi, vượt rồi”, Trương Mậu Niên phất tay.
Cậu Khai cười hà hà, trông vô cùng đắc ý. Hai con ngừa cạnh tranh ác liệt. Tất cả đều đồ dồn sự tập trung vào chúng.
Thế nhưng cũng có những người nhìn về phía con ngựa số 5. Con ngựa này cũng không hề khiến mọi người thất vọng.
Quả nhiên là nó bị bỏ lại sau cùng…
Tô Nhu khẽ hé mắt ra nhìn. Thế nhưng khi nhìn thấy thì cô bỗng cảm giác như cả cơ thể rơi xuống đáy vực.
“Thua chắc rồi còn gì nữa”, tên tóc xanh cười nói.
“Tô Nhu cũng thấy rồi đấy, Lâm Chính xong đời rồi. Cậu ta phải gánh món nợ hai mươi triệu tệ. Với thực lực của cậu ta thì cả đời cũng không trả hết được đâu. Em còn trẻ, chị thấy em vẫn nên cân nhắc tới người khác đi? Chị thấy cậu Khai cũng không tệ”, Thành Bình khuyên can.
Tô Nhu thất thần, giống như người mất hồn. Cậu Khai thì bọn họ và cười lạnh lùng.
Kết cục đã định rồi sao?
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay về hướng con ngựa số 5 và búng nhẹ.