Chương 198: Nhà họ Hạ kiêng dè (2)
“Đúng vậy, đúng ra có cô Hạ Thu Ân ở đây, giữa mấy gia tộc và nhà chúng ta đã không xảy ra ân oán gì rồi. Giờ cậu đánh con nhà người ta, cô Hạ Thu Ân không bảo vệ nổi chúng ta nữa rồi đây nay. Tất cả đều bị cậu hại cả”, Trương Tinh Vũ không nhịn được nữa.
“Được rồi. Mọi người đủ rồi”, Hạ Thu Ân không nghe thêm được nữa bèn quát lên.
Đám đông sững sờ. Lúc này cơn tức giận của Hạ Thu Ân khiến bọn họ phải thất kinh.
“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị và về trước đi”. Đúng lúc này, Trương Trung Hoa đứng dậy, nhìn Tô Nhu và lên tiếng: “Tô Nhu, ra ông bảo”.
“Vâng, thưa ông”, Tô Nhu cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó bèn vào trong phòng với Trương Trung Hoa.
Trương Trung Hoa ngồi xuống ghế. Quản gia rót cho ông cụ một cốc trà. Tô Nhu cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Trương Trung Hoa uống một ngụm rồi mới chậm rãi hỏi: “Nhóc, ông ngoại hỏi cháu vài câu, cháu phải trả lời thành thực”.
“Dạ thưa ông”.
“Mối quan hệ giữa cháu và…chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa là như thế nào?”, Trương Trung Hoa đặt cốc trà xuống, nghiêm túc hỏi.
“Dạ?”, Tô Nhu giật mình, một lúc sau mới cúi đầu nói: “Ông ngoại…cháu và anh ta…không có gì cả ạ”.
“Không có gì sao? Vậy sao bao nhiêu người ở Giang Thành lại đến vì cháu thế? Còn cả Hạ Thu Ân nữa…e rằng cũng đến vì cậu chủ tịch đó đúng không?”, Trương Trung Hoa hít một hơi thật sâu, đanh mặt: “Lẽ nào, cháu quen bọn họ?”
“Cháu…không quen ạ”, Tô Nhu cúi đầu.
“Vậy thì phải rồi”.
“Thế nhưng…cháu cũng chưa từng gặp chủ tịch Lâm”, Tô Nhu vội vàng nói.
“Vậy thì khả năng lớn là chủ tịch Lâm đã gặp cháu và thích cháu rồi”, Trương Trung Hoa lại thở dài, tỏ vẻ bất lực: “Tô Nhu, những chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ. Mặc dù trước mắt mọi người đều bình an vô sự nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc. Cô Hạ Thu Ân sớm muộn gì cũng về Yên Kinh. Mà nhà họ Hạ thì không thể nào bảo vệ cháu cả đời được!”
“Ông ngoại, ông nói gì vậy ạ?”, Tô Nhu cảm giác Trương Trung Hoa còn đang nói ý tứ gì đó.
Ông cụ bặm môi, rồi lại thở dài não nề.
“Tô Nhu, tình cảnh của gia đình cháu không được lạc quan cho lắm”.
“Cháu biết ạ”, Tô Nhu nói.
“Cả nhà không quyền không thế, không có chỗ dựa. Ông cũng đã già rồi không thể giúp được gì. Nếu như những kẻ đó chạy tới Giang Thành động vào mọi người thì các cháu vẫn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu như…phía Giang Thành có người bảo vệ nhà cháu thì không có gì phải lo lắng nữa”, ông cụ Trương nói bằng vẻ nghiêm túc.
Tô Nhu khẽ tái mặt, lập tức hiểu ra ý của ông cụ.
“Tô Nhu, cháu cũng đừng trách ông đổ thêm dầu vào lửa. Ông cũng không hề có thành kiến gì với thằng nhóc Lâm Chính, ngược lại hôm nay ông còn cảm thấy thích thằng bé. Vì dù sao nó dám vì cháu mà ra mặt. Điều đó hiếm có lắm. Đáng tiếc, nó không thể bảo vệ nổi cháu. Hôm nay nếu như không có Hạ Thu Ân thì nó chẳng làm được gì. Chủ tịch Lâm thì khác. Cậu ta có thể khiến cả Giang Thành tới mừng thọ ông một cách dễ dàng như vậy thì không chỉ đơn giản là cậu ấy để ý cháu. Ông tin cậu ấy là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng khủng khiếp. Nếu cháu có thể thiết lập được mối quan hệ nhất định với cậu ấy thì chắc chắn không ai dám động vào gia đình cháu nữa”.
Nói tới đây, ông cụ Trương nhìn chăm chăm Tô Nhu: “Nhóc hiểu ý của ông chứ?”
“Ông ngoại muốn cháu ly hôn với Lâm Chính ạ?"
“Nếu không xảy ra chuyện ngày hôm nay thì chắc chắn ông sẽ không bao giờ khuyên cháu như thế. Nhưng tình hình trước mắt ông chỉ có thể làm vậy. Ông muốn tốt cho mọi người thôi”.
“Thế nhưng…như vậy cháu có lỗi với Lâm Chính”.
“Không. Nếu cháu thật sự nghĩ cho Lâm Chính thì cháu nên làm như vậy”, Trương Trung Hoa đột nhiên bước tới, đặt tay lên vai Tô Nhu: “Nếu cháu và Lâm Chính ly hôn, đồng thời ở bên cạnh chủ tịch Lâm thì cháu sẽ nhận được sức mạnh từ chủ tịch Lâm để bảo vệ Lâm Chính. Ông có thể nhận ra tính cách của thằng nhóc Lâm rất xốc nổi. Nếu không có ai bảo vệ nó thì ông lo chưa tới một năm là nó cũng xong đời. Cháu lựa chọn ly hôn là đang âm thầm giúp nó. Tô Nhu! Ông chịu khổ nhiều hơn cháu nhiều nên ông không nhìn lầm đâu…”
Những lời nói của ông cụ Trương giống như sét đánh thẳng vào trái tim Tô Nhu. Khuôn mặt Tô Nhu tái mét. Cô im lặng một hồi lâu.
Một lúc lâu sau cô mới ngước nhìn ông cụ và gật đầu: “Ông ngoại, cháu…cháu nghe lời ông…”