Chương 209: Người này để tôi
“Xem ra anh đã đưa ra lựa chọn!”.
Giọng Tư Đồ Kính dần lạnh đi.
“Qua đây!”, Lâm Chính phớt lờ lời nói của Tư Đồ Kính, liếc nhìn hắn, nói.
“Lâm Chính, cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu còn muốn động đến cậu chủ Tư Đồ?”, Lạc Bắc Minh không đồng ý.
Nếu Tư Đồ Kính xảy ra chuyện gì, nhà họ Lạc cũng sẽ không yên ổn.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn, tôi lặp lại lần cuối, anh qua đây!”, Lâm Chính lại lớn tiếng nói.
Giọng nói lạnh thấu xương.
“Nếu tôi không qua, anh định làm gì tôi?”, Tư Đồ Kính mỉm cười nói
“Vậy thì tôi qua đó!”.
Lâm Chính tiến tới chỗ hắn.
Ngay lúc đó, hai bên trái phải của Tư Đồ Kính xuất hiện rất nhiều bóng người.
Những người đó đều là người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
“Đánh chết anh ta cho tôi!”, Tư Đồ Kính nheo mắt lại, cười nói.
Đám người như ong vỡ tổ ùa về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Từ Thiên ở bên này đã phất tay: “Lên!’.
Đàn em sau lưng ông ta đều xông tới, đánh nhau với người của nhà họ Lạc và Nam Phái.
Người của Từ Thiên đều là người lành nghề giao du ở vùng xám, đánh nhau rất dũng mãnh, người của nhà họ Lạc và Nam Phái đa số chỉ liên quan đến Đông y, đâu thể là đối thủ của những người này? Chỉ chốc lát bọn họ đã bị đánh nằm bò dưới đất, không động đậy nổi.
“Kéo hết ra ngoài, đánh gãy một tay và một chân cho tôi”.
Lâm Chính lại nói.
“Vâng, cậu Lâm!”.
Từ Thiên nói, sau đó phất tay.
Những người đó bị kéo ra khỏi đại sảnh.
Chốc lát sau, bên ngoài vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết khiến người nghe kinh hãi, sởn gai ốc.
Người nhà họ Lạc kinh ngạc biến sắc.
Mặt Lạc Bắc Minh cũng tái mét.
“Lâm Chính, cậu…”.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!”.
“Giết người rồi!”.
Đám đông la lên.
Ai cũng có thể cảm nhận được sự hung ác tỏa ra từ trên người Lâm Chính lúc này.
Nhưng Tư Đồ Kính vẫn không hề hoảng loạn, mà thờ ơ đứng đó, hoàn toàn không quan trọng chuyện này.
Lâm Chính cất bước đi đến trước mặt Tư Đồ Kính, sau đó đưa tay tóm lấy hắn.
Nhưng bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay, vỗ thẳng vào ngực Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đưa tay đỡ.
Rầm!
Tiếng động rõ rệt vang lên.
Cả người Lâm Chính lại bị đánh lùi mấy mét.
“Hả?”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc kêu lên.
Lúc này mới thấy một người đàn ông trung niên mặc áo quần màu đen đã xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Kính lúc nào không hay.
“Người luyện võ?”.
Từ Thiên nhíu mày, sau đó quát khẽ: “Đại Bưu, dẫn theo người lên!”.
“Vâng chú Thiên!”.
Một người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét, để đầu đinh, dẫn theo đàn em xông tới chỗ người đàn ông trung niên.
Đàn em cầm dao pha, người đàn ông vạm vỡ dùng tay không, vung nắm đấm to như cái nồi về phía người đàn ông trung niên.
Trước thế tấn công của bọn họ, người đàn ông trung niên lại vô cùng bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, chuyển động hai vai, tránh né dao pha của mấy tên đàn em một cách linh hoạt. Sau đó, ánh mắt ông ta nghiêm lại, đột nhiên ra tay, cánh tay uốn lượn như rắn về phía Đại Bưu.
“Xà Hình Quyền?”, Đại Bưu kinh ngạc, lúc phát hiện ông ta không tầm thường thì đã muộn.
Bốp!
Nắm đấm của ông ta đánh vào ngực Đại Bưu, đánh bay con người cao gần hai mét ấy ra xa.
Đại Bưu nôn ra máu, ngã trên đất, muốn đứng dậy vô cùng khó khăn.
Xung quanh lại rộ lên xôn xao, không tin nổi nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Thảo nào Tư Đồ Kính lại bình tĩnh, kiêu căng như vậy! Hóa ra bên cạnh hắn có một vệ sĩ lợi hại đến thế!
“Cậu Lâm, xem ra những người này khá khó giải quyết!”, Từ Thiên nói một cách nghiêm túc, sau đó bước tới trước.
Xem ra ông ta định đích thân ra tay.
Từ Thiên cũng là người luyện võ, thời còn trẻ từng đi lính, sau này lại đến chùa Thiếu Lâm học võ mấy năm, trình độ võ công ngoại gia cũng không thấp.
“Từ Thiên?”, người đàn ông trung niên bình tĩnh gật đầu: “Tôi đã muốn so chiêu với vị đệ tử tục gia kiệt xuất nhất của chùa Thiếu Lâm là ông từ lâu rồi, không biết ông đã học được ngón nghề gì ở chùa Thiếu Lâm”.
“Thiên phú tôi không tốt, chỉ một chút võ mèo quào mà thôi!”.
“Để tôi thử xem rồi hãy nói”, trong mắt người đàn ông trung niên toát lên ý chí chiến đấu.
Từ Thiên cũng lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Người xung quanh âm thầm nuốt nước bọt.
Lúc này, Lâm Chính lại đột nhiên lên tiếng: “Từ Thiên, ông lui xuống đi”.
“Hả? Cậu Lâm…”, Từ Thiên không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Người này để tôi”, Lâm Chính nói.