Chương 464: Ai mang số 128?
“Thầy Đường, sao vậy?”, các giảng sư ở bên cạnh nhìn sang.
Phùng Thạch cũng nhìn sang bàn giảng sư Đường, nhíu mày.
“Đó là bài thi của ai?”.
Mọi người cũng nhìn lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và khó mà tin được.
Giảng sư Đường là một người vô cùng bình tĩnh. Năm nay ông ta đã bốn mươi tuổi, làm việc ở Kỳ Dược Phòng đã mấy chục năm, sóng gió nào cũng đã thấy qua, chuyện gì mà có thể khiến ông ta ngạc nhiên như vậy?
Chẳng lẽ là người đứng đầu trong mười vị thiên tài đó?
Nhưng… từ trình tự nhận bài thi, bài thi của người đó có lẽ đang nằm trong tay giảng sư Tư Đồ ở hàng đầu tiên, đâu phải do giảng sư Đường thẩm duyệt?
Vậy… đây là bài thi của ai?
Mọi người âm thầm bàn tán, thảo luận có phải có người nổi trội xuất hiện hay không.
Các học sinh cũng nhanh chóng biết kết quả.
“Tây Nhu Thiến, đó là bài thi của Tây Nhu Thiến!”, tiếng hô khẽ vang lên.
Dứt lời, mọi người vội vàng nhìn sang các học sinh ở hàng đầu tiên.
Lại thấy ở hàng đầu phía bên kia Vương Băng Điệp và La Phú Vinh còn có một cô gái mặc váy liền màu trắng.
Cô gái có mặt mũi khá xinh, vóc dáng cũng không tệ, nhất là khí chất, có một kiểu khí chất không tranh với đời. Thật ra vẻ ngoài của cô ta còn thua kém đàn chị Vương Băng Điệp một chút, nhưng về khí chất, cô ta có thể nói là ngang bằng với Vương Băng Điệp. Ngoài ra, lớp trang điểm của Vương Băng Điệp thảm không nỡ nhìn, nếu nhìn sơ qua, mọi người sẽ cảm thấy Vương Băng Điệp không xinh đẹp bằng.
“Đó là Tây Nhu Thiến sao?”, Lâm Chính quan sát cô gái đó, lẩm bẩm.
Xung quanh cũng có không ít tiếng bàn tán.
“Cô ấy tên là Tây Nhu Thiến?”.
“Dáng người xinh đẹp thật đấy!
“Ha ha, tôi nhớ khoảng thời gian trước Kỳ Dược Phòng có học sinh muốn làm bậy với cô ấy, may là cô ấy cố gắng phản kháng, nếu không e rằng đã mất đi lần đầu rồi”.
“Chậc, cậu biết bây giờ cô ấy vẫn còn lần đầu?”.
“Nhưng kiểu con gái như vậy cũng không yên tâm”.
“Không phải sao? Hơn nữa, ai biết rốt cuộc chuyện đó có thành công hay không, tiến hành tới bước nào rồi cũng không ai rõ, chẳng phải người khác muốn nói thế nào thì nói sao?”.
“Ha ha ha, tôi còn nghe nói thật ra cô ta ăn chơi ghê lắm, còn có gì mờ ám với mấy người trên bảng xếp hạng đó…”.
Một vài người lộ ra nụ cười bỉ ổi, nhỏ giọng bàn tán.
Tây Nhu Thiến vốn rất hưởng thụ lời khen ngợi và ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái đối với cô ta, cho đến khi những lời này lọt vào tai, sắc mặt cô ta sa sầm.
“Tiểu Thiến, em thật lợi hại! Lần này chắc chắn em có thể lên thêm vài hạng trong bảng xếp hạng thiên tài!”, Vương Băng Điệp nở nụ cười, khen ngợi.
“Phải đó chị. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của thầy Đường kìa, e rằng không có câu trả lời của ai tốt hơn của cậu đâu”, La Phú Vinh cũng cười nói. Lúc nói xong, đôi mắt dừng mãi trên người Tây Nhu Thiến.
Tây Nhu Thiến lạnh lùng hừ, không biểu lộ cảm xúc nói: “Nói mấy lời thừa thãi đó có tác dụng gì? Tôi lấy thành tựu có tốt đến mấy, không phải cũng bị người ta giẫm đạp, thân bại danh liệt hay sao?”.
“Cái đó…”.
Hai người im miệng, bọn họ đều biết Tây Nhu Thiến đang nói tới ai.
Bọn họ âm thầm liếc nhìn Lâm Chính đeo khẩu trang ở phía xa, siết chặt nắm đấm.
“Tiểu Thiến, em yên tâm, chị nhất định sẽ cho tên nhóc đó một bài học nhớ đời, trút giận cho em!”, Vương Băng Điệp nghiêm túc nói.
“Trút giận? Hừ, trút giận cái gì? Không phải người ta vẫn đứng đó sao? Chị lấy cái gì mà trút giận?”, Tây Nhu Thiến liên tục hừ lạnh.
Vương Băng Điệp há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
La Phú Vinh ở cạnh thấy vậy cũng không lên tiếng.
Thật ra hắn cũng là người có mắt nhìn, cũng nhìn ra thực tế Vương Băng Điệp xinh đẹp hơn Tây Nhu Thiến. Nhưng người của cả Kỳ Dược Phòng này đều biết Vương Băng Điệp không thích đàn ông, mà ngược lại cô ta thích… phụ nữ!
Tây Nhu Thiến là người mà cô ta luôn cho rằng ai cũng ngưỡng mộ, nên cô ta mới bất chấp tất cả giúp Tây Nhu Thiến.
Chỉ tiếc Tây Nhu Thiến tự cao tự đại, không để ai vào mắt, cùng lắm là sai khiến bọn họ, lợi dụng bọn họ.
Cô ta cũng có người mà mình chú ý.
Đó là Huyền Dược, xếp thứ nhất trong bảng thập đại thiên tài!
Cô ta không chỉ sùng bái cao thủ, mà còn sùng bái vẻ đẹp trai.
Huyền Dược đó chính là một anh chàng đẹp trai thực thụ.
Nhưng Huyền Dược còn lạnh lùng kiêu ngạo hơn cả cô ta, thế nên mới tạo thành mối quan hệ như bây giờ.
Tây Nhu Thiến chịu đựng lời bàn tán bên tai, gương mặt cực kỳ âm trầm, nhìn về phía Lâm Chính, ánh mắt chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người đó.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cuộc thi vẫn tiếp tục, nhưng Lâm Chính lại như ngồi trên đống lửa.
Anh không biết trong lúc vô hình, mình đã trở thành mục tiêu của nhiều người.
Lượt chấm bài thi thứ hai cũng không mấy khô khan.
Chỉ là đợi bài thi của người xếp thứ ba trong thập đại thiên tài xuất hiện, mọi người đều biết Đặng Cường gì đó, Tây Nhu Thiến gì đó, La Phú Vinh gì đó… chỉ là trò cười.
Xếp thứ nhất, Huyền Dược, thiên tài của gia tộc ẩn thế phái đến đây học tập, y thuật đáng kinh ngạc, thiên phú dị bẩm. Hiểu biết của cậu ta về y thuật quả thật khiến người ta không tin nổi.
Câu trả lời của câu ta chỉ có một câu, nhưng chỉ một câu đơn giản đó lại có nhiều cách giải thích, khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Xếp thứ hai là Tử Dạ. Nghe nói người này xuất thân từ gia tộc ẩn thế, thiên phú cũng không tầm thường, lại khiêm tốn lễ độ, hào hoa phong nhã, đúng là đại từ thay thế cho quân tử. Không những câu trả lời của cậu ta có thể gọi là hoàn hảo, mà ngay cả nét chữ cũng như được in ra, cực kỳ ngay ngắn, tất cả giáo viên đều tâm phục khẩu phục.
Xếp thứ ba là Tiêu Sĩ Kiệt, ăn mặc vô cùng thời thượng, phong cách Punk, nhuộm tóc đỏ, ai cũng không thể liên tưởng cậu ta với Đông y. Nhưng trình độ Đông y của cậu ta lại không kém, câu trả lời khiến người ta hài lòng thích thú.
Khi bài thi của ba người này được đưa ra, tất cả mọi người biết ba người đứng đầu của lượt thi này đã được xác định.
Nhiều khán giả lẫn khách khứa không kịp chờ đợi đứng cả lên, muốn đợi phía Phùng Thạch chiếu câu hỏi và câu trả lời của ba người này lên màn hình lớn để thưởng thức câu trả lời vô cùng xuất sắc của bọn họ.
Chỉ là… những giảng sư khác đều đã thẩm duyệt xong, chỉ có giảng sư Tư Đồ ở hàng đầu vẫn còn nhìn chằm chằm một bài thi.
Ông ta nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay trịnh trọng nâng bài thi lên, dáng vẻ vô cùng chuyên chú.
Người bên này khó hiểu.
“Thầy Tư Đồ, bây giờ sắp đánh giá ba người đứng đầu rồi, sao thầy còn chưa thẩm duyệt xong?”, giảng sư Chu hỏi.
“Đợi một lát…”, giảng sư Tư Đồ hạ giọng nói.
“Đợi cái gì? Không kịp giờ nữa rồi”, lại có người hỏi.
“Đợi một lát!”.
Giảng sư Tư Đồ vẫn chỉ nói ba chữ đó.
Tất cả mọi người đều hoang mang, thấy hai mắt ông ta không rời khỏi bài thi, thế là bọn họ đều đổ dồn lại, xem bài thi trong tay ông ta.
Một lúc sau, vẻ mặt của bọn họ cũng nghiêm túc hẳn.
Lúc này, giảng sư Tư Đồ đột nhiên nói với Phùng Thạch: “Phó phòng chủ, thầy qua đây một lát!”.
“Ồ?”.
Phùng Thạch hơi ngẩn ra, bước nhanh tới.
Giảng sư Tư Đồ đưa bài thi cho Phùng Thạch xem, đồng thời nói với ông ta gì đó.
Phùng Thạch nhíu mày, nhìn chằm chằm bài thi một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên hô.
“Ai mang số 128?”.