Chương 467: Bắt đầu? Kết thúc?
Dứt lời tất cả mọi người có mặt đều nín thở.
“Vòng cuối cùng rồi sao? Không đúng, mọi năm đều là bốn vòng thi mà, sao đây đã là vòng cuối cùng rồi?”
“Vòng thứ ba bị loại bỏ rồi sao?”
Mọi người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy hoang mang. Lúc chủ tịch hội học sinh bước ra thì mọi người mới kinh hãi phát hiện ra rằng chưa có tới 20 người được thăng cấp trong lần thi này.
Ba trăm người chỉ còn chưa tới hai mươi người. Thật quá tàn khốc. Mới có hai vòng thi thôi đấy. Cuộc thi giám định này thật quá nghiêm khắc.
Chẳng trách vòng thi thứ ba bị hủy bỏ. Nếu còn tổ chức vòng thi thứ ba thì e rằng vòng số 4 sẽ chẳng còn một mống người nào tham gia nữa.
Rất nhiều người phải nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, chờ đợi vòng thi cuối cùng.
Chỉ thấy những người này bước lên một bục rộng, có người còn đang chuyển cả bàn ghế đèn bàn ra như chuẩn bị làm gì đó.
Đám đông quan sát thấy thập đại thiên tài đều được thăng cấp. Ngoài ra còn có một vài người nổi tiếng khác. Tất cả những người này đều làm ở Kỳ Dược Phòng một thời gian rồi. Mặc dù không được xếp vào thập đại thiên tài thế nhưng dù sao cũng đều là những người tài giỏi cả.
Duy nhất một kẻ ngoại lai đó chính là Mặc Tiểu Vũ. Không ít người lúc trước khinh thường Mặc Tiểu Vũ, giờ thấy cậu ta thì kinh ngạc lắm.
Thậm chí đến cả những giảng sư dạy Mặc Tiểu Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, họ không ngừng dụi mắt nhìn cậu.
“Tiểu Vũ thăng cấp rồi sao!”
“Ôi trời, với cái đầu gỗ của cậu ta mà có thể thông qua được vòng số 2 sao?”
“Vòng 2 lần này có thể nói là yêu cầu khác hoàn toàn với những lần trước đây. Có rất nhiều đáp án tưởng chừng đã đạt mà lại không. Sao cậu ta lại có thể thông qua được chứ?”
“Có nội gián, chắc chắn là có nội gián!”
“Giờ nếu không phải mắt tôi hỏng thì não tôi hỏng mất rồi. Chắc chắn thế…”, đám học sinh xì xầm, vô cùng kinh ngạc.
Trên bục gỗ. Lâm Chính nhìn về phía bục chính bên phải.
Trên bục có ba chiếc hộp được làm rất tinh tế. Ba chiếc hộp này chính là ba giải thưởng của đợt thi lần này. Trong đó có Hà Linh Hoa.
“Tiểu Ngưng, cố gắng đợi, tôi sẽ nhanh chóng trị bệnh cho cô”, Lâm Chính thầm nhủ, đôi mắt sáng lên
Lúc này, có một học sinh ôm một chiếc đĩa đặt lên trên bàn ở trên bục.
Mọi người nhìn chăm chăm, có thể thấy trên đó có một cây nhân sâm. Cây này không quá lớn, còn dính đất, có lẽ đã được thu thập từ trước đó rồi.
Tất cả đều nhìn chăm chăm vào cây nhân sâm, ai cũng cảm thấy nghi ngờ.
“Nhân sâm, vua của các loại thảo dược! Tác dụng có lẽ không cần nói tới nữa. Lúc này trước mắt mọi người có hơn hai mươi cây nhân sâm. Chúng đều là nhân sâm trên 500 năm. Trong đó có ba cây là nhân sân ngàn năm. Nếu mọi người có thể tìm được một trong ba cây nhân sâm này thì sẽ được coi là thắng cuộc thi ngày hôm nay. Top ba sẽ được dựa vào thời gian tìm thấy nhân sâm nhanh hay chậm để xếp hạng”, Phùng Thạch nói.
Dứt lời, mọi người xôn xao bàn tán.
“Cái gì? Nhân sâm trên 500 năm sao?”
“Làm…làm sao giám định được chứ?”
“Nhân sâm 500 năm còn có thể miễn cưỡng nhận ra, còn trên 1000 năm thì có mấy người được nhìn thấy đâu”
“Vòng 3 sao lại thi cái này?”, đám học sinh phàn nàn.
Giảng sư Tư Đồ hừ giọng: “Một đám vô dụng! Không nhìn thấy nhân sâm 1000 bao giờ thì không phán đoán được ra chắc? Vậy người xưa phát hiện ra nhân sâm ngàn năm kiểu gì? Kiến thức mấy đứa học vứt đâu hết rồi? Học giám định mà không biết phán đoán thì mau nghỉ học đi, rời khỏi Kỳ Dược Phòng luôn đi, đừng làm mất mặt chúng tôi nữa!”
Nghe tiếng quát, đám học sinh lập tức im bặt. Khán già thì xì xầm cảm thán.
“Kỳ Dược Phòng đúng là tài lực lớn thật. Nói cái là đã có ngay bao nhiêu nhân sâm 500 năm như thế kia rồi”.
“Hơn nữa còn có cả nhân sâm ngàn năm nữa….Trời ạ, đúng là nhân sâm ngàn năm chứ? Nghe nói loại đó tương đương với tiên đan rồi đấy.
“Kỳ Dược Phòng là nơi nào? Họ nói là nhân sâm ngàn năm thì chắc chắn là nhân sâm ngàn năm, một ngày cũng không thiếu”.
“Thật không thể tin được!”
Đám đông xôn xao.Mười thiên tài đã bắt đầu liếc nhìn số nhân sâm và bắt đầu tìm xem cây nào là nhân sâm ngàn năm.
Còn Lâm Chính chỉ cần nhìn một lần là đã thấy.
“Chuẩn bị xong cả chưa?”, giảng sư Tư Đồ cầm một chiếc đồng hồ, nhìn đồng hồ và bắt đầu hô lên: “Giờ tôi tuyên bố, vòng thi thứ 3 chính thức bắt đầu!”
Dứt lời, có mấy người lập tức lao về phía số nhân sâm.
Trong số nhân sâm này có một cây khá đặc biệt, nhìn không giống nhân sâm 500 năm.
Mấy người định cướp cây này, nhất thời họ bắt đầu cãi vã, chửi bới thậm chí là lao vào đánh nhau.
Phùng Thạch chau mày, dường như ý thức được điều bất lợi của vòng thi này. Nhưng giờ mà muốn đổi thì có lẽ không kịp nữa.
Huyền Dược, Tử Dạ, Tiêu Sĩ Kiệt thì lẳng lặng nghiên cứu. Vương Băng Điệp, Tây Nhu Thiến cũng mặc kệ Lâm Chính, chỉ tập trung vào phân tích.
Đúng lúc này, Lâm Chính lấy ra ba cây nhân sâm, mang tới trước mặt Phùng Thạch và thản nhiên nói: “Một, hai, ba tất cả đều được em tìm ra rồi!”
Dứt lời, toàn bộ đám đông thất kinh. Mọi người đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính, ai cũng há hốc miệng.
Ý của Mặc Tiểu Vũ là gì vậy? Cậu ta đã tìm ra rồi sao? Không thể nào? Nhanh quá.
Không ai dám tin. Một lúc sau, có tiếng cười vang lên.
“Ha ha ha. Tôi còn tưởng cậu ta chọn được nhân sâm gì ghê gớm lắm, hóa ra ra ba cây nhân sâm 500 năm?”, La Vinh Phú bật cười ha hả.
“Mấy cây này nhìn là biết nhân sâm năm trăm năm, sao cậu còn lấy vậy? Mặc Tiểu Vũ, cậu bị điên rồi?”, Vương Băng Điệp cũng lên tiếng.
“Đúng là đồ bỏ đi, thật ngứa mắt”, Tây Nhu Thiến hừ giọng.
Đám đông chế nhạo anh. Những người trên đài thấy La Phú Vinh nói vậy thì cũng bật cười. Chỉ duy có mấy người Huyền Dược là nhìn chăm chăm ba cây nhân sâm trên tay Lâm Chính và ngẫm nghĩ.
Một lúc sau Huyền Dược tái mặt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn bước tới nhìn chăm chăm ba cây này. Sau đó sắc mặt cậu ta càng ngày càng tái nhợt đi…
“Hóa ra là vậy…hóa ra là vậy…”
Cậu ta lầm bầm.
“Huyền Dược sao thế?”, Tử Dạ cảm thấy không hiểu.
“Chúng ta thua rồi!’, Huyền Dược cười chua chát.
“Thua?”, Tử Dạ cảm thấy nghi ngờ: “Vậy là có ý gì? Lẽ nào…những gì cậu ta nói đều là thật?”
“Huyền Dược, không phải cậu hồ đồ đấy chứ?”, Tiêu Sĩ Kiệt cười lạnh lùng.
Đúng lúc này, Phùng Thạch hít một hơi thật sâu và hô lên: “Tôi tuyên bố, vòng thứ ba…kết thúc!”
Dứt lời, hiện trường lập tức im lặng như tờ…