Chương 471: Khích tướng
Có thể là Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ tới Mặc Tiểu Vũ có thể nói ra câu này, nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Sao vậy? Có dám không?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Đồ khốn!"
Tiêu Sĩ Kiệt tức giận gầm lên, mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên nhìn Lâm Chính, cậu ta hét lớn: "Tôi là Tiêu Sĩ Kiệt xếp thứ ba trong bảng xếp hạng Thập Đại Thiên Tài! Cậu là cái thá gì? Chỉ là học sinh của lớp Đinh Cấp Nhân Tự, tôi là người của lớp Giáp Tổ Thiên Tự, cậu và tôi khác biệt như trên trời với dưới đất! Tôi mà sợ cậu! Tiêu Sĩ Kiệt tôi này chết đi cho xong".
"Nói không sai!"
Lúc này giảng sư đứng ra, lạnh lùng nói: "Bạn học Tiểu Vũ, cậu quá ngông cuồng rồi! Cậu đừng ở đây đổi trắng thay đen, nói lời vớ vẩn mê hoặc người khác nữa, cậu rõ ràng đã gian lận vậy mà vẫn còn mạnh miệng! Học viện của chúng tôi sẽ không tha cho cậu! Cậu nghe rõ cho tôi, từ giờ trở đi, cậu không còn là học sinh của học viện của chúng tôi nữa".
"Người đâu, mau dẫn kẻ này đi, vô pháp vô thiên! Tôi nghi ngờ cậu ta bị ngu rồi!", giảng sư Chu cũng thuận thế lên tiếng.
Hai học sinh cường tráng lập tức chạy đến muốn dẫn Lâm Chính đi.
Bọn chúng bắt đầu muốn dùng cường quyền.
Mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
Phùng Thạch không nói gì.
Thực ra bọn họ không muốn gây lớn chuyện như vậy, nhưng họ nhất định phải làm theo lời phòng chủ giao phó, người xếp hạng một chỉ có thể là Tiêu Sĩ Kiệt, không thể để Mặc Tiểu Vũ cướp lấy được.
Nếu không khuyên được tên này thì chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết.
Cho dù đây cũng là hạ sách.
"Đứng lại! Sao vậy? Phó phòng chủ, các người không thừa nhận y thuật của tôi, cứ cố chơi xấu đúng không? Ha ha, nhiều người đang nhìn như vậy, mấy người không sợ sẽ hủy đi danh tiếng trăm năm của Kỳ Dược Phòng sao?", Lâm Chính cười lớn.
"Hủy đi? Cậu là nghịch đồ của Kỳ Dược Phòng, vốn là thứ vô liêm sỉ của tông môn, cậu còn có mặt mũi lấy danh tiếng ra để nói chuyện với chúng tôi hả?”, giảng sư Chu tức giận nói: "Mặc kệ cậu ta đi, mau đưa cậu ta đi cho tôi, đợi cuộc thi Giám Dược kết thúc rồi xử lý cậu ta!"
"Vâng thưa thầy!"
Mọi người hét lớn rồi lại tiến lên.
"Đây là Kỳ Dược Phòng, đúng là nực cười! Tôi đã lấy được thứ hạng thứ nhất của cuộc thi Giám Dược, các người lại không chịu thừa nhận! Thậm chí cậu ta còn không đủ dũng cảm để so tài y thuật với tôi? Ha ha, Kỳ Dược phòng đúng là hư danh, cũng chỉ đến thế mà thôi!", Lâm Chính cười lớn, châm biếm nói.
Khán giả cũng đâu có ngu, sao họ không nhận ra chứ? Họ rối rít châu đầu ghé tai chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Quá đáng nhỉ?"
"Chắc chắn là chơi cửa sau rồi".
"Kỳ Dược Phòng sao có thể làm chuyện này được nhỉ".
"Đều là học sinh của học viện của mình, sao họ có thể làm chuyện này được! Đúng là vô liêm sỉ".
"Đúng rồi! Tên Mặc Tiểu Vũ này không quyền không thế, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu yên. Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc Kỳ Dược Phòng sẽ trở thành trò cười của giới Đông Y".
"Tôi còn tưởng rằng Kỳ Dược Phong là nơi liêm khiết đức cao vọng trọng thế nào, hôm nay nhìn lại, đúng là nực cười".
"Kỳ Dược Phòng còn cố ra vẻ thanh cao, tôi thấy cũng chỉ đến thế mà thôi!"
…
Xung quanh vang lên toàn tiếng cười châm biếm cùng những lời lẽ nhục mạ.
Học sinh của Kỳ Dược Phòng ngượng chín mặt, một vài giảng sư cũng ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng đến lúc này rồi, Phùng Thạch cũng không còn cách nào khác.
Chẳng nhẽ đưa Hà Liên Hoa cho Mặc Tiểu Vũ?
Nhìn thái độ của Mặc Tiểu Vũ, ông ta chắc chắn anh sẽ không ở lại Kỳ Dược Phòng, nếu đưa Hà Liên Hoa cho anh, thì chẳng phải đưa bánh bao thịt cho chó ăn sao?
Vậy nên cho dù vô liêm sỉ cũng phải bảo vệ Hà Liên Hoa, phải đè chuyện này xuống.
"Phó phòng chủ!"
Hai học sinh bị những tiếng bàn tán làm cho không biết phải làm sao, không biết có nên tiếp tục tiến lên không.
Tuy nhiên lúc này Phùng Thạch cũng không nhịn nổi, lạnh lùng nói: "Đưa đi!"
Hai chữ đơn giản khiến cho hai học sinh có thêm dũng khí.
Bọn họ không do dự nữa, mà đi về phía Lâm Chính.
Mắt Lâm Chính rét lạnh, suy nghĩ một lúc, quyết định ra tay cướp lấy Hà Liên Hoa.
Nói thật, anh còn hy vọng có thể lấy được Hà Liên Hoa trong hòa bình.
Dù sao một khi ra tay nhất định sẽ để lộ thân phận, cần phải biết Minh Vũ dưới sân khấu vẫn đang nhìn anh chằm chằm đó. Nếu như ra tay lấy được Hà Liên Hoa, thì sẽ bị báo thù bởi Kỳ Dược Phòng, như vậy cũng khó xử với Tần Ngưng.
Có điều đã đến bước này rồi thì cũng chẳng cần do dự nữa.
Cứu được Tiểu Ngưng đã rồi nói sau!
Bỏ lỡ đóa Hà Linh Hoa này, sau này tìm đóa khác không biết phải tốn mười mấy năm nữa.
Lâm Chính anh đợi được nhưng Tần Ngưng không đợi được!
Lâm Chính cuộn tròn nắm đấm, tay sờ lên eo, chuẩn bị tung châm bạc.
Tuy nhiên… khi hai học sinh lại gần Lâm Chính…
"Cút ra!"
Một tiếng hét tức giận vang lên, sau đó một bóng người xông lên, đẩy ngã hai học sinh.
"Ai ôi"
Hai học sinh không kịp phòng bị ngã xuống đất.
Mọi người đều giật mình nhìn về phía người nọ.
Mới phát hiện ra cậu ta là Tiêu Sĩ Kiệt?
"Sĩ Kiệt, em làm gì vậy?", giảng sư Đường đứng bên này vội vàng hỏi.
Lại nghe thấy Tiêu Sĩ Kiệt sức giận nói: "Thầy, em không muốn bị người ta sỉ nhục em, sỉ nhục Kỳ Dược Phòng! Em muốn đấu với cậu ta!"
"Em điên rồi sao! Chuyện này không liên quan đến em. Mau lui xuống cho thầy!", giảng sư Đường hét lên.
"Thầy, chẳng nhẽ y thuật của em không bằng người này sao?", Tiêu Sĩ Kiệt quay đầu chất vấn.
"Thầy không có ý này, thầy chỉ… không hy vọng gây thêm rắc rối…", giảng sư Đường chần chừ một lúc, sau mặt thay đổi.
Không thể phủ nhận, biểu hiện của Mặc Tiểu Vũ khiến người ta kinh ngac, y thuât của anh chắc không phải thứ học sinh cấp Đinh có thể so sánh. Nhưng đối với nhân tài như Tiêu Sĩ Kiệt chắc vẫn có khoảng cách cực lớn.
Không ai sẽ cảm thấy Mặc Tiểu Vũ có thể đấu được với Tiêu Sĩ Kiệt.
Nhưng bây giờ Tiêu Sĩ Kiệt hoàn toàn không cần phải đấu với Mặc Tiểu Vũ, thái độ của Kỳ Dược Phòng rõ ràng muốn đè chuyện này xuống.
"Sĩ Kiệt, em quay về chỗ của mình đi, chuyện này để thầy xử lý!", Phùng Thạch không nhìn nữa, nghiêm túc nói.
"Phó phòng chủ, chẳng nhẽ thầy cảm thấy em sợ tên Mặc Tiểu Vũ này sao?", Tiêu Sĩ Kiệt không cam tâm hỏi.
"Thầy không có ý này".
"Vậy xin thầy để em đấu với cậu ta! Để chứng minh cho Kỳ Dược Phòng của chúng ta!", Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc hét lên.
Như tuyên bố cho Tiêu Sĩ Kiệt cả mọi người ở đây nghe.
Cậu ta như một đấu sĩ…
Phùng Thạch nhíu mày.
Mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên, sau đó lập tức nói: "Tiêu Sĩ Kiệt, hay là thế này, chúng ta cùng đấu, nếu cậu thắng tôi nhường vị trí số một của tôi… cho cậu, có được không?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả giảng sư đều nhìn về phía Lâm Chính.