Chương 481: Cơn giận của phòng chủ
Cánh cửa tạo thành một lỗ, Lâm Chính rời đi không chút trở ngại. Người của Kỳ Dược Phòng trố tròn mắt, run rẩy không dám cản lại. Đợi đến khi mọi người phản ứng lại thì Lâm Chính đã đi mất dạng
“Tên….đó là người thật đấy à?”, có người khẽ hỏi.
“Không…không biết nữa”, có người run rẩy đáp lại.
“Nếu mà cú đấm đó đập trúng ai thì chắc người đó nát bấy nhầy mất…”
“Trời ơi…rốt cuộc là quái thai phương nào thế?”
Tiếng kinh hãi vang lên không ngớt. Người học sinh mặc đồ đen mềm nhũn hai chân, không thể nào đứng dậy nổi.
Cú đấm đó mà đập xuống người bọn họ thì dù y thuật của Kỳ Dược Phong có cao minh, dược liệu có đắt đỏ đến đâu cũng không thể nào cứu nổi.
Sợ rằng khi đó không phải mời y sư mà mời thợ may vá tới cũng nên…
Đám đông run lẩy bẩy. La Phú Vinh toát mồ hôi hột, lưng ướt sũng. Nhớ lại trước đó cậu ta gây sự trong phòng nghỉ ngơi, giờ cậu ta thấy người mình mềm nhũn.
Tây Nhu Thiến và Vương Băng Điệp thì ánh mắt vô cùng phức tạp. Về phía Thiên Mạch, cô ta vẫn ngồi ở ghế và không để lộ biểu cảm gì. Lúc này cô ta nhặt điện thoại lên. Người ở đầu dây bên kia vẫn không ngừng gọi tới.
“Thiên Mạch sao rồi? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế, sao nghe có tiếng nổ? Có ai ném bom ạ?”, người này gấp rút hỏi.
Thiên Mạch chỉ ngước nhìn rồi trầm ngâm: “Thần y Lâm, tốt nhất đừng nên động vào”.
“Đừng động vào sao?”, người này sững sờ: “Vậy là thế nào Thiên Mạch, lẽ nào không lấy lại Lạc Linh Huyết nữa ạ?”
“Em muốn mạng sống hay muốn Lạc Linh Huyết?”, Thiên Mạch hỏi ngược lại.
Người ở đầu dây bên kia nín thở, không nói gì.
“Thủ đoạn của kẻ này vượt xa tưởng tượng của chúng ta nhiều. Sau này đừng gây sự nữa. Em mất mạng là chuyện nhỏ nhưng nếu để gia tộc trở thành kẻ địch của anh ta thì em sẽ là tội đồ đấy”, Thiên Mạch nói, sau đó tắt máy.
Hiện trường hỗn loạn vô cùng. Tất cả người của Kỳ Dược Phòng đều đang trong trạng thái hoảng loạn.
“Phòng chủ tới rồi!”
Đúng lúc này, có người kêu lên.
Dứt lời, tất cả quay qua nhìn thì thấy một đám người đi tới. Đi đầu là một nhân vật tuổi cao với vẻ mặt uy nghiêm. Đôi mắt người này sâu hoắm, nhìn có vẻ tầm bảy mươi tuổi nhưng nước da trông rất tươi trẻ, rõ ràng là người này chăm sóc cơ thể rất tốt.
“Phòng chủ!”, mấy giảng sư Tư Đồ giống như vớ được sao cứu tinh, vội vàng bước tới.
“Mọi người vẫn ổn chứ?”, phòng chủ trầm giọng.
“Chúng tôi không sao”.
“Chỉ là phó phòng chủ, ông ấy…”
Có mấy người ngập ngừng. Phòng chủ nhìn Phùng Thạch, ánh mắt đanh lại, lập tức bước tới quan sát châm trên người ông ta.
“Phòng chủ, phó phỏng chủ không sao chứ?”, có người thận trọng hỏi.
“May mà mọi người không rút châm trên người ông ấy nên tạm thời không sao, nếu không phó phòng chủ đã lành ít dữ nhiều rồi”, phòng chủ trầm giọng.
Mọi người nghe thấy thì thót tim, đồng loạt quay qua nhìn giảng sư Tư Đồ. Nếu không phải giảng sư Tư Đồ kịp thời ngăn lại thì có lẽ Phùng Thạch đã có chuyện rồi.
“Phòng chủ, lúc trước tôi thấy mạch của phó phòng chủ dường như đã không còn động tĩnh gì nhưng nhịp tim và hơi thở vẫn rất đều đặn. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Giờ chúng ta nên làm gì?”, giảng sư Tư Đồ bước tới hỏi.
“Mạch biến mất bởi vì mạch tượng của phó phòng chủ đã bị những cây châm phong ấn rồi. Đương nhiên mọi người không thể cảm nhận được. Hơi thở và nhịp tim vẫn đều là vì khi một số châm phong ấn mạch tượng của ông ấy thì một số châm còn lại lại liên kết tới các cơ quan chủ lực”.
“Chúng tôi không hiểu lắm”, mọi người cảm thấy khó hiểu.
“Nói cách khác, một bộ phận châm bạc đang kiểm soát phó phòng chủ, trong khi một bộ phận khác ở vùng ngực thì đang duy trì mạng sống cho ông ấy. Nếu như mọi người rút bất kỳ cây kim nào trên người ông ấy ra, cơ thể ông ấy lập tức bị cắn trả, nhẹ thì vỡ mạch, nặng thì nội thương, mà nặng nữa thì mất mạng. Loại thương thế này…rất khó cứu chữa. Nói cách khác, nếu chỉ dựa vào y thuật và dược vật của Kỳ Dược Phòng thì có khi không chữa được”, phòng chủ lên tiếng.
Dứt lời, đám đông cảm thấy da đầu tê dại.
“Số…châm này lại khủng khiếp đến thế sao?”, Huyền Dược bàng hoàng.
“Người đó rốt cuộc là ai mà lại có thể làm được như vậy chứ?”, Tử Dạ lầm bầm, mặt tái nhợt. Người có thể thi triển được châm thuật cao siêu như vậy khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
“Dù là ai thì thù này chúng ta cũng phải trả!”
Phòng chủ lên tiếng: “Dám tới Kỳ Dược Phòng gây sự, dù là người của Yên Kinh thì cũng phải tính sổ với cậu ta”.
“Phòng chủ, người này mạnh quá, chúng ta….có thể đối phó nổi không?”, có người hỏi.
“Sợ cái gì? Giờ điều quan trọng là điều tra rõ kẻ này là ai! Mọi người có biết hắn là ai không? Ai biết?”, phòng chủ với ánh mắt tối sầm, hỏi đám đông.
Đám đông thất kinh, nhưng không ai lên tiếng. Ai cũng nhận ra, lần này phòng chủ đã tức giận thật rồi.
Thế nhưng người này đeo khẩu trang kín mít, mạo danh Mặc Tiểu Vũ tham gia thi đấu, nào ai biết thân phận thật của cậu ta chứ. Nhưng đúng lúc này, có tiếng bước chân loạng choạng đi tới.
“Phòng chủ. Người này, có lẽ tôi biết”, người này run rẩy nói.
“Minh Vũ”, phòng chủ nhìn và hỏi: “Cậu ta là ai?”
“Rất có khả năng là….thần y Lâm trong truyền thuyết!”, Minh Vũ tái mặt, trầm giọng.
“Thần y Lâm sao?”
Tất cả đều nín thở, nhìn Minh Vũ bằng vẻ không dám tin”
“Chắc chứ?”, phòng chủ hỏi ngược lại.
“Tôi không rõ, nhưng từ những gì người đó vừa thể hiện thì rất có khả năng…chính là thần y Lâm”, Minh Vũ nói với vẻ mặt mệt mỏi.
“Nếu đã vậy thì cử người gọi thần y Lâm tới đây đi”, phòng chủ lạnh lùng lên tiếng.
“Nhưng với tính cách của thần y Lâm thì e rằng không dễ thỏa hiệp đâu”, Minh Vũ lập tức thuật lại chuyện lúc ở Sùng Tông Giáo.
Mọi người nghe xong sự việc của thần y Lâm ở Sùng Tông Giá thì há hốc miệng.
“Phòng chủ, nếu người này đúng là thần y Lâm thì có thể mục đích của cậu ta chỉ là Hà Linh Hoa thôi. Tôi nghĩ cậu ta sẽ không gây rắc rối cho chúng ta nữa đâu. Tôi thấy chuyện này nên đến đây thôi…”, Minh Vũ để lộ vẻ sợ hãi.
Sau chuyến đi tới Sùng Tông Giáo thì hình ảnh thần y Lâm đã để lại một cái bóng âm trong đầu Minh Vũ.
Nhưng rõ ràng là phòng chủ không chịu.
“Sợ cái gì. Kỳ Dược Phòng chúng ta không sợ! Tạm thời chưa nói tới kẻ này có phải kẻ đầu sỏ gây họa ngày hôm nay hay không, dù không phải thì tôi cũng phải hỏi cho ra nhẽ. Cậu ta dám nói không phải sao? Trong giới y thuật Hoa Quốc này, lẽ nào Kỳ Dược Phòng lại không bằng một thần y Lâm?”, phòng chủ hét lên, phất tay: “Giảng sư Hạ An".
“Phòng chủ!”
“Sắp xếp người đi Giang Thành một chuyến tôi muốn gặp thần y Lâm!”
“Dạ”.